← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 59

“Cô sẽ không nôn đấy chứ?” Henry hỏi Susan. Cô đã hạ cửa kính xuống và đang dựa đầu vào cửa xe. Họ đã lái được một giờ trên Cao tốc 22, xuyên qua rừng cây, thi thoảng là các thị trấn chỉ có một trạm xăng, và Susan bị say xe. Không khí vừa khô vừa nóng, gió thổi qua cửa kính mở toang làm tóc vướng vào mắt cô và làm môi cô khô nẻ. Mỗi chỗ xóc trên đường đều nhắc cô nhớ đến cái mũi gãy của mình.

“Tôi ổn”, cô nói bằng giọng nghẹt mũi, nuốt xuống đám nước bọt âm ấm đã dâng đến đáy cổ họng. Cô không biết đó là do cách lái xe của Henry hay do ngộ độc các-bon mô-nô-xít, nhưng cô cá là do Henry.

Họ đã đi đúng lúc. Có cả một đoàn xe đang lũ lượt xuống núi, chỉ trừ những chiếc xe của đội Kiểm lâm và cứu hỏa, rất ít xe hướng lên trên. Cô chưa thấy bằng chứng gì của vụ hỏa hoạn.

Susan trông thấy một tấm biển nhỏ màu xanh lá cây ghi: Mill Crossing, Dân số 52, Xin lái xe thận trọng và ngồi thẳng dậy. “Nó đây rồi”, cô nói. Mills Crossing có vẻ chỉ là một trạm xăng, một quán ăn, vài ngôi nhà cũ, một “hiệu đồ cổ” bao gồm những cái đĩa cũ và mấy cuốn sách bìa mềm trải trên khăn ở bãi đỗ xe của quán ăn.

Henry bật đèn xi nhan để băng qua đường sang bên trạm xăng, nhưng hàng xe đang kéo xuống núi vẫn chạy không ngừng nghỉ. Cuối cùng, anh đành đặt còi hiệu lên nóc xe, bấm một nút trên bảng điều khiển và tiếng còi vang lên một lần. Mấy chiếc xe lập tức tách ra để cho anh đi qua.

“Thích nhỉ”, Susan nói.

“Thích chứ”, Henry bảo.

Anh tấp vào lề và đỗ cạnh trạm xăng. Susan đếm có 8 chiếc đang xếp hàng chờ đổ xăng. Một nhân viên duy nhất đang điều khiển hai cột bơm. Oregon vẫn chưa có cột xăng tự phục vụ vì tiểu bang đã thông qua một đạo luật chống lại nó từ hồi những năm 40. Hồi đó, tiểu bang lo ngại mọi người sẽ tự làm mình phát nổ. Giờ thì đạo luật này được cho là để bảo vệ môi trường, tránh những người lớn tuổi có thể bị chết cháy.

Anh chàng này trông như thể để cho khách hàng mạo hiểm cũng không sao.

Henry và Susan ra khỏi xe và lách qua khoảng cách giữa hai chiếc SUV để tới gần cột bơm. Nhân viên trạm xăng cao tầm bằng Susan, và không nặng hơn cô là bao. Da anh ta rám nắng và săn lại. Anh ta đang mặc chiếc áo phông có hàng chữ: Cú đốm ăn chẳng khác gì gà.

“Cậu là Charlie Lớn hả?” Henry hỏi.

“Đúng”, anh chàng nhỏ thó trả lời. Anh ta đang ngậm tăm và nó chuyển từ bên mép này sang mép kia trong lúc nói. “Chỉ lấy tiền mặt”, anh ta bảo một người đàn ông trong chiếc xe buýt VW. “Máy cà thẻ hỏng rồi.” Người đàn ông trong xe đưa cho Charlie Lớn tờ mười đồng nhăn nhúm và Charlie Lớn chọc vòi bơm vào bình xăng của xe buýt rồi bấm một nút trên cột. Công tơ của cột bơm bắt đầu xoay từ từ. Người phụ nữ trong chiếc Honda Element đang chờ bên kia cột bơm bấm còi. Charlie Lớn lờ tịt bà ta.

Dòng xe đang đi xuống đường Cao tốc 22 bao gồm cả Montero, xe thùng Subaru lẫn Jeep Wagoneer, thi thoảng có điểm thêm cả xe tải kéo gỗ kì lạ. Một vài chiếc SUV kéo theo cả xuồng cao tốc. Vài chiếc thì gắn ba, bốn cái xe đạp trên nóc. Nhưng Susan để ý cả những chiếc xe khác nữa, với hành lý nhiều hơn kiểu đi nghỉ thông thường, gồm cả những túi và thùng to được buộc vào nóc xe.

Susan ngắm nghía đoàn xe, dùng một tay để che mắt khỏi ánh mặt trời.

Charlie Lớn đã cởi mũ lưỡi trai, dùng một cái khăn chấm mồ hôi trên trán và đội lại mũ. “Họ đang sơ tán”, anh ta nói. Đôi mắt xám nhìn xuống điếu American Spirit đang cháy dở của Susan. “Thằng khốn nào đó đã ném ra một điếu thuốc”, anh ta nói. “Mùa hè năm nào cũng gặp.”

Susan liếc xuống điếu thuốc và giấu nó ra sau đùi. “Sao nào?” Cô hỏi, nhìn từ Charlie Lớn sang Henry. “Không phải tôi.”

Nhân viên trạm xăng chỉ ngón cái vào chiếc bảng Cấm hút thuốc gắn ngay trên cột bơm.

“Xin lỗi”, Susan nói. Cô vội rít thêm một hơi và dụi tắt điếu thuốc trong một thùng rác bằng thép chứa đầy chai soda rỗng, bỉm sũng nước tiểu và các rác thải khác mà người ta vẫn trữ đầy sau cốp xe trong những chuyến đi xa.

Henry giở phù hiệu ra cho Charlie Lớn xem. “Cậu đã trông thấy một chiếc Jag màu bạc?” Anh hỏi.

“Đúng rồi”, Charlie Lớn nói. Bình xăng của chiếc xe buýt đã đầy và anh ta lôi vòi bơm ra, treo nó lên cột và vỗ thân thiện vào kính chắn gió lúc nó rẽ đi. “Xe đẹp. Vừa qua đây tối qua. Tôi đã đổ đầy cho nó.”

“Cậu có nhớ ai lái không?” Henry hỏi.

“Một người phụ nữ. Tôi đã nói với anh bạn ấy qua điện thoại, tôi hầu như chỉ nhớ chiếc xe.”

“Tôi có thể cho cậu xem một bức ảnh không?” Henry hỏi và giơ ảnh chụp hồ sơ của Gretchen.

Charlie Lớn ngẩng lên để có thể nhìn bức ảnh bên dưới vành mũ. “Rất có thể là cô ta.” Anh ta liếc sang Susan. “Cũng có thể là cô. Cô ta đã làm gì?”

“Cô ta là Gretchen Lowell”, Susan nói.

Charlie Lớn chào đón câu này với cái nhìn trống rỗng.

“ Mỹ nhân đoạt mạng ấy”, Susan nói.

Người phụ nữ trong chiếc Honda Element lại bấm còi. Charlie Lớn không buồn nhúc nhích. Và cũng chẳng vội vã. “Tôi thích John Wayne Gacy [27] hơn”, anh ta nói và nheo mắt nhìn Susan. “Cô nên chườm ít đá lên chỗ đó.”