← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 60

Việc này dễ dàng hơn anh tưởng. Có lẽ vì cơ thể anh đã quen với nó. Có lẽ vì tâm trí anh sẵn sàng buông xuôi. Anh đã uống hết hai lọ thuốc. Anh làm việc đó có phương pháp đàng hoàng. Ba viên mỗi lần. Chiêu xuống bằng ba ngụm Scotch. Bạn sẽ bắt được nhịp điệu sau một thời gian nhất định. Và anh đã trở nên yêu thích vị của loại Scotch này. Sức nóng của nó lấp đầy cơ thể anh như nước tắm. Anh ước gì mình biết trân trọng nó nhiều hơn lúc còn sống. Ý nghĩ ấy làm anh buồn cười. Đằng nào anh cũng không mua nổi loại Scotch ngon thế này bằng đồng lương của mình.

“Xin anh”, Gretchen nói. “Ngừng lại đi.”

Những viên thuốc còn lại vẫn nằm trên mặt quầy. Archie xếp chúng thành một đoàn tàu chở hàng nhỏ. Rồi anh nhấc lên từng viên một. Khi uống hết chỗ thuốc, anh quay lại với Gretchen.

Ả đứng bất động, nhìn anh chằm chằm, môi há ra, đầu hơi nghiêng. Mắt ả mở lớn, lòng trắng đã ngả sang hồng vì khóc. Ả có vẻ uất ức, như một đứa trẻ không hiểu vì sao mình bị trừng phạt. Sự tuyệt vọng ấy gần như khiến anh thương xót.

“Xin lỗi”, anh nói. “Vấn đề về cam kết ấy mà.”

“Tháo còng cho em”, ả nói.

Anh lắc đầu.

Giờ thì toàn bộ khuôn mặt ả đã đỏ bừng, nước mắt chảy thành hàng. “Em sẽ kể cho họ tất cả.”

“Không, cô sẽ không kể”, Archie nói. “Tôi không biết tại sao.” Anh dụi mắt, mỗi phút chúng lại nặng nề hơn. “Nhưng cô sẽ không kể.”

“Em sẽ kể tất cả”, Gretchen nói to hơn. “Nó sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh, cuộc hôn nhân, gia đình anh, di sản của anh. Thả em ra.”

“Cô không thể tự do được”, Archie nói đơn giản. “Cô sẽ làm tổn thương người khác.”

“Em không làm nữa. Em đã kiểm soát được nó rồi. Em làm được.”

Archie bước qua chỗ Gretchen. Ả đứng thẳng dậy khấp khởi hi vọng, vén tóc ra sau tai và quệt lớp trang điểm đã nhòe nhoẹt dưới mắt. Anh lôi ra mẩu giấy gập sẵn trong túi quần, mở ra rồi đưa cho ả cùng một cây bút.

Lông mày ả nhíu lại.

“Đây là lời thú tội nói rằng cô đã giết Heather Gerber”, Archie bảo. “Ký đi.”

Ả cầm tờ giấy và cái bút, ngồi xuống, dùng sàn nhà làm bàn viết, ký tên, đưa lại cho anh. Anh cầm lấy tờ giấy và cây bút trở lại quầy rượu.

“Chìa khóa”, ả nói, giật cái còng. “Đám cháy”, ả nhắc anh.

“Không”, Archie nói.

“Đáng lẽ chuyện sẽ không xảy ra như thế này.”

Archie lục lọi đằng sau quầy cho đến khi tìm thấy một chai Scotch khác, rồi đi vòng quanh nó và ngồi sụp xuống sàn, lưng anh tựa vào quầy rượu. Anh mở cái chai và đưa nó lên miệng. Không còn lâu nữa.

Tim anh đang đập quá chậm. Anh cởi khuy áo và đặt bàn tay lên ngực để xem mình có thể cảm nhận được nhịp đập bên dưới da không.

“Cô sẽ phải nghĩ ra một cuộc mặc cả mới. Cho họ cái gì đó hơn thế. Nếu không, họ sẽ cho cô một mũi tiêm đấy…”

“Mang túi cho em”, ả bảo.

Một bóng tối dễ chịu đang bao quanh anh. Không khí đậm đặc như mực. Bên dưới vết sẹo mà ả khắc lên, tim anh đang vật lộn để bơm máu. “Tôi thấy lạ lắm”, anh nói. Câu từ líu lại trong miệng anh.

Cách anh bốn mét, Gretchen ngồi sụp xuống sàn, cánh tay lúc lẻo phía trên vì bị còng vào lan can. Anh có thể cảm nhận được, kể cả ở đây, kể cả trong tình trạng này. Điều đó cho thấy khao khát mà anh dành cho ả lớn đến nhường nào.

Anh cố đứng dậy nhưng lại ngã xuống hai đầu gối, bị cơn chóng mặt nuốt chửng. Ả vươn cánh tay tự do về phía anh, duỗi ngón tay trong không trung. Và anh bò đến chỗ ả, đầu tiên là trên tứ chi, rồi khi da anh lạnh toát và cơ bắp xuội đi, anh lê tới chỗ ả bằng hai khuỷu tay.

Anh đổ gục khi chạm tới Gretchen, ả ôm lấy đầu anh đặt lên đùi.

“Đồ ngốc chết tiệt”, ả nói.

“Tôi biết”, Archie bảo.