← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 61

Gretchen Lowell bắt tréo hai chân và vươn người tới trên chiếc ghế bành kẻ sọc.

“Vậy, chúng ta làm việc này như thế nào,” Archie hỏi. Anh cảm thấy lúng túng trong nhà Gretchen. Anh đã đồng ý với các buổi tư vấn riêng mà cô ta chào mời chỉ vì phép lịch sự. Anh không nghĩ chúng lại diễn ra tại nhà cô ta. Cảm giác hơi không thích hợp cho lắm.

Cặp mắt xanh của cô ta mở lớn. “Anh chưa bao giờ trị liệu tâm lý à?” Cô ta hỏi.

Anh mới biết Gretchen Lowell được vài tuần, kể từ khi cô ta xuất hiện ở văn phòng Đội đặc nhiệm đề nghị giúp họ bắt Mỹ nhân đoạt mạng. Cô ta khiến anh cảm thấy không tự nhiên. Anh đã ngồi trong xe suốt mười phút để có đủ can đảm bước vào. “Mới tham gia buổi tư vấn nhóm mà cô thực hiện thôi”, anh bảo.

Gretchen mỉm cười. Cô ta đang mặc váy ngắn và cài hai bàn tay vào nhau đặt trên một đầu gối, chiếc váy làm lộ ra vài phân đùi của cô ta. “À, dễ lắm”, cô ta nói. “Anh cho tôi biết những điều anh nghĩ. Và chúng ta sẽ nói về chuyện đó.”

Archie nhấp nhổm không thoải mái trên ghế, khẩu súng cọ vào hông anh. Đúng là anh có chuyện đang nghĩ ngợi. Một điều anh thậm chí chưa kể cho Henry. “Tôi đang nghĩ đến việc xin thuyên chuyển”, anh nói. “Tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho gia đình.” Cảm giác thật tuyệt khi cuối cùng cũng được nói ra. Cô ta là phụ nữ. Anh trông đợi cô ta sẽ khuyến khích anh chọn các con thay vì công việc. Đó là một trong những lý do anh đến đây.

Nhưng cô ta không làm vậy.

“Hôn nhân của anh gặp khó khăn à?” Cô ta hỏi. “Vì anh làm việc quá nhiều?”

Archie cân nhắc điều này. Anh đã biết câu trả lời. Anh chỉ không chắc mình muốn chia sẻ bao nhiêu. “Vợ tôi hẳn sẽ muốn thấy tôi làm một công việc khác”, anh nói.

Gretchen vươn người tới thêm một chút, và chiếc váy lại kéo lên thêm một nấc. “Nhưng anh đang làm việc rất tốt”, cô ta bảo.

Archie cười phá lên. “Tôi chỉ có một việc. Là bắt Mỹ nhân đoạt mạng. Mà tôi còn chưa làm được.”

“Tôi nghĩ là anh đã suýt soát lắm rồi”, cô ta bảo. Cô ta vươn ra và đặt một tay lên tay ghế của Archie. Cô ta không chạm vào anh. Chỉ có chiếc ghế. “Đừng từ bỏ bây giờ”, cô ta nói. “Anh cần phải tập trung vào vụ án.”

Archie lắc đầu. “Tôi cần ở nhà nhiều hơn”, anh nói. “Tôi không muốn rốt cuộc mình lại trở thành một trong những người luôn bỏ lỡ sinh nhật của các con.” Anh vốn đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian trưởng thành của chúng rồi. Rất dễ dàng biện hộ cho việc đi làm về khuya khi anh có thể tự thuyết phục mình rằng rất nhiều mạng sống phụ thuộc vào đó.

“Anh và vợ anh đã bên nhau bao lâu rồi?” Gretchen hỏi.

“Từ hồi đại học”, anh bảo.

“Anh đã ngủ với bao nhiêu người phụ nữ rồi?” Gretchen hỏi.

Archie thấy mặt mình đỏ lên. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và gốc cây anh đào trồng trong sân. “Một mình cô ấy”, anh nói.

“Thật ư?”

Anh hắng giọng. “Tôi có một cô bạn gái hồi trung học, cô ấy muốn chờ cho đến khi chúng tôi kết hôn. Tôi đã tôn trọng điều đó. Rồi tôi gặp Debbie hồi đại học. Và thế là thế.”

“Và anh chưa bao giờ phản bội cô ấy?” Debbie hỏi.

“Chưa.”

“Như vậy là bất thường đấy”, Gretchen nói.

“Thật sao?” Archie hỏi.

“Việc chỉ ở bên một người suốt cả đời mình ấy.”

Archie nhún vai. “Tôi yêu cô ấy.”

“Quan hệ tình dục của hai người tốt đẹp chứ?” Gretchen hỏi.

Archie nóng bừng. Anh đưa tay lên bóp gáy. Tiếng động duy nhất trong phòng là chiếc đồng hồ quả lắc của Gretchen. “Tôi cảm thấy rất kì lạ khi nói về chuyện này với cô”, anh nói.

Gretchen gật đầu thông cảm. “Để việc trị liệu có hiệu quả”, cô ta bảo, “anh phải thành thật với tôi.”

“Vâng”, Archie nói và nhìn đi chỗ khác. “Quan hệ tốt đẹp.”

“Làm sao anh biết?” Gretchen hỏi.

Archie mỉm cười. Trúng phóc. “Tôi biết chứ”, anh nói.

Gretchen lại chạm vào ghế. “Tưởng tượng về những người khác cũng không sao cả”, cô ta bảo. “Như thế không phải là phản bội.” Bàn tay Gretchen đặt trên tay ghế của Archie. Những ngón tay thon thả, trắng như thạch cao, mềm oặt. Móng tay cắt tỉa cẩn thận. “Anh có bị những phụ nữ khác hấp dẫn”, cô ta nói.

Archie xòe các ngón tay bất lực. “Tôi là đàn ông mà”, anh bảo.

“Anh có bị tôi hấp dẫn không?” Cô ta hỏi. Cô ta ngập ngừng đủ lâu để anh phải lắp bắp lúng túng, rồi ngồi lại và cười với anh. “Đó là một câu hỏi mang tính học thuật. Biết được điều đó rất hữu ích, nếu xét từ quan điểm chữa trị.”

Archie tìm kiếm một câu gì để nói, một điều thật lòng, nhưng không quá thật. Miệng anh đột nhiên khô khốc. Đồng hồ tiếp tục tích tắc. Anh đành chọn câu, “Tôi nghĩ cô rất xinh đẹp.”

Khuôn mặt cô ta sáng lên và cô ta cười tươi. Đó là một nụ cười dễ chịu, một câu đùa ngầm của cả hai. “Tôi đã làm anh không thoải mái”, cô ta nói.

“Đúng vậy”, anh bảo.

“Tôi chỉ hỏi về đời sống tình dục của anh vì tình dục là một phương tiện giải tỏa căng thẳng tuyệt vời. Và tôi biết là anh đã phải chịu áp lực rất lớn.”

“Tôi không thích quan hệ với Debbie sau một hiện trường vụ án mạng”, Archie nói. “Tôi không thể gạt những hình ảnh ấy ra khỏi đầu. Cảm giác cứ sai sai.”

“Những hình ảnh ấy bám lấy anh à?” Gretchen hỏi.

Archie đưa một tay lên trán, giống như anh có thể dùng tay gạt những hình ảnh ấy đi. “Phải.”

Anh cảm nhận được toàn bộ sự chú tâm của cô ta. “Có hình ảnh nào sâu đậm hơn những cái khác không?” Cô ta hỏi.

“Heather Gerber”, anh nói. “Nạn nhân đầu tiên mà chúng tôi tìm được. Trong công viên. Cô bé không phải là trường hợp tệ nhất, nếu xét đến khoản bị tra tấn. Nhưng khuôn mặt cô bé. Đôi mắt vẫn mở toang. Và cô bé nhìn vào tôi. Nghe có vẻ điên rồ đúng không?”

“Những hình ảnh ấy có làm anh thao thức hàng đêm?”

Điện thoại rung trong túi quần. Anh lôi nó ra và bật mở. Một tin nhắn từ Henry. Một đầu mối khác. “Chết tiệt”, anh nói trước khi kịp ngăn mình lại. Anh nhìn lên Gretchen, đột nhiên ý thức được cách dùng từ của mình. “Xin thứ lỗi”, anh nói. “Là Henry. Tôi phải đi.”

Anh đứng dậy, chỉnh lại súng bên hông. Cô ta cũng đứng lên và đi đến chỗ anh, đặt tay lên cánh tay anh, bên trên khuỷu tay một chút.

“Tôi muốn gặp lại anh”, cô ta nói. “Tôi nghĩ mình có thể giúp anh.”

Cô ta có mùi tử đinh hương.

Archie không cử động. Anh không muốn đầu hàng áp lực từ cú đụng chạm của cô ta. Anh cảm thấy một mối liên hệ lạ lùng với nơi này, với cô ta. Thật lố bịch. Anh hầu như không quen biết cô ta. Cô ta đẹp và đang để ý đến anh, còn anh thì đáp lại như một thằng nhóc mười bảy tuổi.

Anh quyết định sẽ không đặt một cuộc hẹn khác ngay lập tức. Anh sẽ chờ vài ngày. Để không tỏ ra tuyệt vọng quá.

Tiếng tích tắc đã ngừng. Anh nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc. Nó im lặng, các cây kim bất động ở chỗ 3 giờ 30.

Anh hắng giọng. “Đồng hồ của cô vừa ngừng chạy”, anh bảo cô ta.

Cô ta thả tay khỏi cánh tay anh và nhìn chiếc đồng hồ. “Buồn cười thật”, cô ta nói.

Anh bước một bước để rời đi và cô ta quay lại sau anh, dáng người được chiếu sáng từ phía sau bởi ánh đèn lọt qua cửa sổ, một hình ảnh đáng yêu. Chẳng có gì sai khi để ý chuyện đó, Archie tự nhủ. Đó chỉ là một quan sát thôi.

“Nếu anh khó ngủ”, cô ta bảo, “tôi có thể cho anh thử một thứ sẽ giúp ích cho anh.”

Anh mỉm cười. Có lẽ anh sẽ không chờ vài ngày để đặt lịch hẹn tiếp theo. Có lẽ anh sẽ gọi lại ngay trong ngày. Chỉ để nghe giọng cô ta. “Cảm ơn cô”, anh nói. “Nhưng tôi không thích uống thuốc.”