CHƯƠNG 62
Henry đã bật còi hiệu được một lúc, nhưng chẳng ích gì, không có chỗ nào để đỗ cả. Họ đang bị kẹt trong dòng xe. Đường cao tốc lượn vòng xuống núi, những cây linh sam Douglas [28] cao hàng chục mét, tạo thành hàng rào ở hai bên đường. Chỉ thi thoảng bạn mới trông thấy bầu trời. Các tuyến đường tránh cũng phải lâu lâu mới có, và cũng chỉ chen vào được một quãng ngắn. Henry sẽ lại bật còi lên và chạy qua khoảng mười ba chiếc xe nữa. Nhưng họ vẫn đang phải nhích từng bước xuống núi với tốc độ của một sông băng. Điều tốt là họ đi chậm đến nỗi Susan không bị say xe nữa. Charlie Lớn đã cho cô mấy viên đá từ tủ đông lạnh để đắp mặt và cô đang cảm thấy khá ổn.
“Bỏ chân cô khỏi bảng điều khiển”, Henry nói.
“Xin lỗi”, Susan nói và khoanh chân bên dưới. Cô hi vọng Henry không thể trông thấy hai dấu vân tay ngón cái mà cô để lại trên kính chắn gió. “Tôi vẫn không hiểu tại sao tôi không thể tìm kiếm cô ta.”
“Tôi đã phát lệnh truy nã trên Cao tốc 20, 22 và cả miền Đông Oregon. Cô nghe cậu ta nói rồi đấy. Đó có thể là cô ta. Cũng có thể không.”
“Làm sao mà xe cảnh sát lại không có điều hòa nhiệt độ?” Cô hỏi. Cô đã mua một chai nước ở trạm xăng và ngồi bóc nhãn của nó một cách chậm rãi suốt từ lúc ấy. Bây giờ cô lại xé một đoạn nhỏ khác và vo tròn giữa các ngón tay.
“Nó bị hỏng”, Henry bảo.
Susan quay lại nhìn ghế sau để xem có tạp chí nào hay một thứ đại loại thế để dùng làm quạt. Ghế sau đầy ắp tạp chí. Nhưng ghế của Henry thì trống không. Chỉ trừ một thùng các-tông. Cô nhận ra chữ viết tay trên đó.
“Kia là ghi chép của tôi về Castle mà”, Susan nói.
“Ừ”, Henry bảo. “Tôi mượn được chúng đấy.”
“Tôi đã cho Archie mượn”, Susan nói. Cô vặn người ra sau để có thể mở cái hộp ra. “Tốt hơn anh đừng có làm mất trật tự.”
“Tôi còn chưa chạm vào”, Henry nói.
Susan lôi cuốn sổ trên cùng ra bằng một tay, trong lúc tay còn lại giữ túi đựng đá ấp lên mặt mình. “Anh có viết lên đây không đấy?” Cô hỏi. Cuốn sổ đã được mở ra và một cái tên bị khoanh tròn. John Bannon.
“Thậm chí tôi còn chưa mở hộp”, Henry nói.
Điều đó có nghĩa là Archie đã mở hộp. “Cái tên John Bannon có ý nghĩa gì với anh không?” Susan hỏi Henry.
Henry đưa chiếc xe đi thêm vài mét nữa. “Ông ta là đồng sự cũ của Buddy Anderson”, anh nói. “Hồi Buddy còn phụ trách Đội đặc nhiệm.”
“Molly nói ông ta chính là đầu mối liên lạc”, Susan nói. “Ông ta là người mà cô ấy sẽ gọi mỗi khi cần thêm tiền. Ông ta là tay sai của Castle.”
“Bannon đã chết mười năm nay rồi”, Henry nói. Gã ngồi trong chiếc xe đằng sau họ bắt đầu bật nhạc ZZ Top [29] oang oang. Gã có hệ thống âm thanh tốt và chiếc Crown Vic bập bùng với từng nhịp bass.
Lại một ngõ cụt nữa.
Kẻ hâm mộ ZZ Top bật đài to hơn.
“Vì Chúa”, Henry giơ ngón cái và ngón trỏ lên bóp sống mũi.
“Heather Gerber”, Susan đột nhiên nói.
Henry thả tay xuống. “Sao cơ?”
“Toàn bộ chuyện này là vì Heather Gerber”, Susan nói. “Archie đã nói là bạn sẽ không bao giờ quên những lần đầu tiên. Điếu thuốc đầu tiên. Cái xác đầu tiên trong rừng. Tôi đã tưởng anh ấy nói về hai cái xác chúng ta tìm được vào đêm đó tại Công viên Forest.” Susan ghê người vì cái thói coi mình là trung tâm vũ trụ của cô. “Cái xác đầu tiên của tôi trong rừng. Nhưng anh ấy đang nói về cái xác đầu tiên của anh ấy. Vụ án lớn đầu tiên - Heather Gerber.”
“Được rồi”, Henry nói.
“Vậy thì có lẽ chúng ta nên đi tìm cô ta”, Susan nói. Cô xé một mẩu khác khỏi cái nhãn và thả nó trên sàn xe. “Nếu anh phải tìm ai đó thì việc đầu tiên anh làm là gì?”
“Nhặt nó lên”, Henry bảo.
Susan cúi xuống và nhặt mẩu nhãn lên. “Xin lỗi”, cô nói.
“Lần theo điện thoại di động của họ”, Henry nói. “Đó là việc đầu tiên tôi sẽ làm.”
“Các anh có thể làm vậy đúng không?” Susan hỏi. “Lập tam giác vị trí chung chung bằng cách dùng các lệnh ping của cột thu phát sóng viễn thông?” Đá bắt đầu tan và nước lạnh đang rỉ xuống cánh tay cô.
Henry dành cho cô ánh mắt ngạc nhiên. “Nghe cô nói kìa”, anh bảo.
“Tôi đã làm một bài về những người leo núi bị lạc mà họ đã tìm được trong rừng năm ngoái”, Susan kể. “Thời tiết rất xấu và cuộc tìm kiếm đã bị hoãn. Họ tìm được mấy cái xác vào sáng hôm sau.”
“Chúng tôi có thể làm tốt hơn thế. Các điện thoại đời mới đều có cài đặt sẵn tín hiệu GPS. Chúng tôi có thể tìm ra một vị trí chỉ sai lệch năm mươi cho tới một trăm mét.”
“Nó sẽ là một tài khoản mới”, Susan nói. “Hẳn là anh ấy đã thiết lập nó dưới tên cô bé ấy trong vài ngày gần đây thôi.”
“Cô nghĩ Archie có một chiếc điện thoại đăng kí dưới tên Heather Gerber ư? Nếu cậu ấy có một chiếc di động khác, sao lại không gọi cho chúng ta?”
“Tôi không biết.”
Henry bật mở điện thoại và bấm nút gọi nhanh.
“Tôi muốn xem liệu chúng ta có thể tìm được một chiếc di động đăng kí tên Heather Anne Gerber không”, anh nói vào điện thoại. Có một khoảng ngừng. “Mạng di động của Archie là Verizon”, Henry nói. “Hãy bắt đầu từ đó.”