← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 64

Họ đã đi bộ ra khỏi vùng cháy, đi vào một khu rừng thông vỏ trắng xanh mát. Một vệt than cháy trên vạch đánh dấu đường phân cách. Ở bên này đã bị thiêu rụi, còn bên kia là thông lá kim, nón thông, những bông hoa tím và thảm cỏ xanh. Không khí vẫn đặc quánh khói và âm thanh duy nhất là tiếng động cơ lúc xa lúc gần của chiếc máy bay hoặc trực thăng của đội Kiểm lâm đang bay trên đầu họ. Không có xe cảnh sát. Không có còi hiệu.

Susan để ý thấy da, tóc và quần áo Henry phủ đầy tro. Cô vuốt mặt mình và thấy tay mình cũng dây đầy đất cát.

Bóng tối xuống rất nhanh trên núi. Mặt trời đang lặn trông như một ngọn đèn đường bị màn sương màu cam che chắn. Một nửa bầu trời lấp lánh ánh sao, còn nửa kia trống rỗng, những ngôi sao đã bị muội than và các hợp chất bụi che mất. Họ không còn nhiều thời gian. Đi bộ thì lại không có đèn pin, chỉ một giờ nữa là họ sẽ thành mù dở.

Mắt Susan bỏng rát vì khói và cô phải dụi chúng, nhưng dường như chỉ càng khó chịu thêm. Cô nhìn xuống hai tay. Cả hai tay đang bám đầy tro. Cô chùi tay vào quần bò.

“Chắc là đây rồi”, Henry nói và dừng lại gần cột cây số 146, nơi con đường trải sỏi uốn lượn lên một sườn đồi rậm rạp.

Henry bật nắp điện thoại, ánh sáng xanh nhạt nổi lên trên nền trời tím. “Vẫn không có tín hiệu”, anh nói. “Chắc là cột thu phát sóng bị gãy rồi.”

Susan nhìn lên đường. Khói làm cho mọi thứ có vẻ mềm mại và bất động kỳ lạ. “Đoàn binh đâu?” Cô hỏi.

Henry rút súng khỏi bao trên vai, nhìn xuống đường quốc lộ, rồi nhìn lên đường mòn. “Họ còn chưa ở đây.”

“Tại sao?” Susan hỏi. Họ đã gọi cho Claire cả giờ đồng hồ. Có gì đó rất sai. Đáng lẽ, giờ này họ phải ở đây rồi.

“Đám cháy”, Henry nói. “Các cảnh sát Sisters chắc đang sơ tán thị trấn. Có thể sân bay đã bị đóng cửa nên những người khác không tới được. Tôi không biết. Cô nên chờ ở đây. Một đội cứu hỏa sẽ đi qua.”

Susan lắc đầu. “Không, chẳng có ai đi qua đâu. Nếu có thì chúng ta đã gặp rồi. Họ đang mải dập lửa ở chỗ khác. Anh không bỏ tôi lại được đâu.”

“Lửa hướng lên phía bắc mà”, Henry nói.

Susan nhìn lên trời. “Nhỡ gió đổi hướng thì sao?”

Henry quay đầu cả hai hướng trên con đường cao tốc đã bị từ bỏ, rồi quay đi và bắt đầu đi lên con đường rải sỏi, súng vẫn để bên đùi. “Tốt thôi.”

Susan bước ngay sau anh. “Được rồi”, cô nói.

Nửa tiếng sau, họ mới tới ngôi nhà. Nó không khó tìm lắm. Nó là chốn duy nhất trên con đường dài và tối này. Họ trông thấy hòm thư trước. Rồi đến những ngọn đèn sau rặng cây.

Ngôi nhà cũng không cũ kĩ lắm. Nó là kiểu nhà gỗ vùng Tây Bắc, với các căn phòng bằng gỗ và một mặt tiền đắp đá quanh cánh cửa đôi lớn ở đằng trước. Chiếc Jag màu bạc đỗ ngay trước nhà.

“Ở lại đây”, Henry nói, giơ súng lên và bắt đầu đi về phía ngôi nhà.

Susan leo lên sau lưng anh, nón thông và cành gãy lạo xạo dưới chân cô.

“Ôi trời ơi”, anh nói và quay lại.

“Tôi không ở ngoài này một mình đâu”, Susan nói. Ánh sáng ở bầu trời phía tây đã nhòa thành một màu tím.

Henry tóm cả hai vai cô. “Tôi cần cô ở lại đây, để nếu Archie ở trong kia, và có chuyện gì xảy ra với tôi, thì cô có thể chạy đi nhờ giúp đỡ.” Cô không biết mình phải làm việc đó như thế nào. Đi bộ tới đồn Sisters chắc? Hay ngoắc một chiếc trực thăng xuống? Nhưng biểu cảm nghiêm trọng trên mặt Henry làm cô phải gật đầu ưng thuận.

Henry lại giơ khẩu súng lên và đi về phía ngôi nhà, thụp xuống khi anh đi qua các cửa sổ trước nhà. Anh tới được hiên và đang đi về phía cửa chính.

“Anh có cần lệnh bắt không?” Susan thì thào gọi với theo.

Dường như Henry không nghe thấy. Anh mở cửa và đi hẳn vào bên trong. Susan chỉ còn lại một mình.

Vài phút trôi qua. Một chú sóc trèo lên cái cây Susan đứng bên cạnh. Nó trèo lên ngọn chỉ bằng bốn cú nhảy rồi đông cứng.

Cửa trước nhà mở toang.

Susan thụp xuống đất và nhặt cành cây sắc nhọn nhất mà cô tìm được. Một tay cô cầm gậy, tay kia là chai nước. Cô có thể ở ngoài này một mình hoặc vào trong nhà xem đang có chuyện gì. Cả hai lựa chọn đều nguy hiểm. Nhưng nếu cô đi vào, ít nhất cô sẽ không một mình. Parker hẳn là sẽ vào. Parker thậm chí sẽ không do dự.

Chết tiệt. Cô đặt chai nước xuống và đi theo Henry vào trong nhà.

Có tiếng nhạc bên trong. Susan gần như không nghe được nó trên tiếng mạch đập của chính cô. Một bản giao hưởng cổ điển từ xa xăm vọng vào qua căn phòng chính phía trước, ở cuối hành lang.

Trong một giây, Susan để cho mình tin rằng có lẽ không phải là ngôi nhà này. Có lẽ Archie không có ở đây.

Cô lẻn xuống dọc bức tường mỗi lần vài chục phân, cây gậy vẫn giơ ra phía trước như thanh gươm. Nó bẩn thỉu, cong queo và cô nắm chặt nó đến nỗi cô lo rằng có thể nó sẽ gãy trong tay mình.

Henry đang đứng ở cuối hành lang, hoàn toàn bất động.

“Cô đã làm gì cậu ấy?” Cô nghe tiếng Henry hỏi.

Susan đi tiếp theo bức tường, bị hút bởi một lực nằm ngoài tầm kiểm soát. Thậm chí cô còn không ý thức được mình đang lướt tới cho đến khi đã ở cửa thông ra sảnh.

Một lò sưởi lớn hiện ra phía trước, đám tro hồng của một ngọn lửa sắp tàn lập lòe bên trong. Rồi Susan nhận ra không phải đám tro đang cháy lập lòe mà là đám cháy rừng. Cả hai phía của bệ lò sưởi bằng đá cao từ nhà lên đến trần đều là những cửa sổ lớn và Susan có thể trông thấy những đường lửa đỏ lòm đang tiến đến càng lúc càng gần hơn trong bóng tối, một hình ảnh huy hoàng nhưng đáng sợ. Cùng lắm, nó cũng chỉ cách họ hơn một cây số.

Susan không thở nổi.

Bên cạnh cô, Henry vẫn đứng chĩa súng vào Gretchen Lowell. Susan không hít đủ oxy, không thể tập trung. Gretchen mặc một cái quần ống suông và áo sơ mi lụa trắng, mái tóc xõa một nửa từ một búi tóc, những lọn vàng rơi quanh má. Archie đã chết, đầu anh nằm trên đùi ả. Susan cố hít vào, nhưng cái mũi tắc tị đã làm cô có cảm giác như ai đó đang úp tay lên mặt cô vậy. Chiếc áo trắng của Gretchen vấy máu Archie.

Susan ré lên, một tiếng động kèm nước, như cái gì đó đang chết.

“Susan, ra khỏi đây”, cô nghe tiếng Henry nói. Mắt Henry vẫn xoáy vào Gretchen. “Lùi xa khỏi cậu ấy”, anh ra lệnh.

Susan trông thấy Gretchen giơ một cánh tay lên, để lộ một cặp còng sắt đã trói cô ta vào lan can. “Tôi không thể”, Gretchen nói. Có một sự khó chịu nhẹ trong giọng nói của ả, như thể ả không nên bị làm phiền bởi một chuyện hiển nhiên như thế.

Henry bắt đầu nhích lại gần Gretchen, vẫn đưa súng lên. Susan cảm thấy một cục hoảng loạn trong lồng ngực. Một ngàn khả năng xảy ra trong đầu cô. Cô sẽ làm gì nếu có chuyện xảy ra với Henry, nếu cô bị bỏ lại một mình với Gretchen, với Archie đang nằm trên sàn. Cô nhìn cây gậy trong tay mình rồi liếc quanh tìm một loại vũ khí tốt hơn, một con dao, cái búa, bất kì cái gì. Cô để ý thấy chiếc túi trắng trên quầy rượu, chìa khóa, một mảnh giấy, những chai thuốc rỗng, nhưng không có vật gì chắc chắn. Rồi cô trông thấy con dao gọt hoa quả trên quầy rượu. Cô thả cây gậy xuống sàn, vồ lấy con dao và giấu nó trong tay. Henry đã đến chỗ Archie và đang quỳ bên cạnh anh, súng vẫn để ngang đầu Gretchen trong lúc thò một tay xuống cổ Archie tìm mạch đập.

“Cô đã làm gì cậu ấy?” Henry hỏi.

“Đoán lại đi”, Gretchen nói.

Susan lôi điện thoại ra và nhìn vào đó. Vẫn không có tí sóng nào. Nếu cô sống sót qua chuyện này, cô chắc chắn sẽ đổi nhà mạng. Cô nhìn quanh tìm một chiếc điện thoại bàn nhưng không thấy.

“Đặt hai tay ở chỗ tôi có thể trông thấy”, Henry nói với Gretchen. Anh nói qua hai hàm răng nghiến chặt, nên nó vang lên cứng rắn và nhanh.

Gretchen giơ tay kia lên. “Anh ấy bị suy gan. Tôi có naloxone. Tôi có thể thể cứu anh ấy. Có một chiếc chìa khóa trên bàn. Tháo còng cho tôi.”

Susan liếc sang chiếc chìa khóa nhỏ trên quầy rượu. Rồi nhìn lại Gretchen. Rồi cô vỡ lẽ ra và ngã ngửa trên hai gót chân: Trên áo Gretchen không phải là máu Archie. Ả đã cứa đứt cổ tay mình trong lúc giật cái còng.

Có thể anh vẫn còn sống.

“Cô đi chết đi”, Henry nói với Gretchen.

“Anh ấy chết mất”, Gretchen nói. Ả nói bình tĩnh, hoàn toàn thuyết phục. “Tháo còng cho tôi. Và tôi sẽ cứu anh ấy.”

Susan nhìn từ Gretchen sang Henry. Ai đó hãy làm gì đi.

“Cô phải giúp cậu ấy”, Henry nói với sự chắc chắn tương tự. “Nếu không, tôi sẽ bắn thủng đầu cô.”

Archie vẫn còn sống. Susan thấy choáng váng. Nước mũi cô đang chảy qua miếng băng và cô phải chùi đi. Chất dịch đen ngòm vì bụi mịn của vụ cháy và máu. Archie đang chết.

Gretchen nhìn sang Susan. “Tháo còng cho tôi”, ả nói. Susan lại nhìn chìa khóa. Quyền uy của Gretchen lộ ra tuyệt đối đến mức Susan phải do dự.

“Susan, ở nguyên chỗ của cô”, Henry nói.

“Tích tắc”, Gretchen nói.

Archie sắp chết. Giống như Parker. Giống như cha cô. Anh ấy đang chết ngay trước mắt họ.

Đúng lúc ấy, lưng Archie cong lên và anh bắt đầu co giật. Susan không thể nhìn rõ, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô có thể thấy chân anh chuyển động, ngực anh co thắt kinh khủng trong không khí. Susan đã chứng kiến cha mình có những cơn co giật như thế. “Giúp anh ấy đi”, cô van nài. Cô đang khóc. Cô không thể ngăn mình được. Cô không thuộc về nơi đó. Cô không thể ngừng run. Cô không thể suy nghĩ tử tế. Mọi thứ đều đang hỏng bét.

“Susan, cái túi của tôi”, Gretchen nói.

Susan sẽ không để Archie chết. Không có điều gì khác quan trọng hơn. Gretchen có vẻ quá tự tin. Ả đã từng là y tá. Ả biết phải làm gì. Ả có thể cứu anh ấy. Ả đã từng làm rồi. Susan nhìn qua và trông thấy cái túi trắng trên quầy rượu, tóm lấy và lẳng nó về phía Gretchen.

Cô hối hận ngay khi nó rời khỏi tay mình. Nhưng không thể lấy lại được nữa.

Chiếc túi văng trong không khí và hạ cánh gần đầu gối Gretchen.

Chuyển động ấy làm Henry phân tâm và anh rời mắt khỏi Gretchen một giây và hét lên. “Không!”

Chỉ trong chớp mắt Gretchen đã mở cái túi và nhắm khẩu súng vào đầu Henry. Họ quỳ đối diện nhau. Họng súng của cả hai chỉ cách sọ người kia vài phân. Gretchen mỉm cười, mắt sáng quắc, nước bọt lấp lánh trên khóe miệng. Cơ thể mềm oặt của Archie nằm giữa bọn họ, cơn co giật đã qua. Có thể anh ấy đã chết rồi, Susan nhận ra. Cô giơ ngón tay lên cổ họng, kinh hoàng vì việc mình vừa làm.

Gretchen mỉm cười. “Không nên làm việc với dân nghiệp dư, Henry ạ.”