CHƯƠNG 65
“Susan”, Henry khẽ nói. “Ra khỏi đây.”
Đã quá muộn. Susan không thể cử động. Không phải cô đông cứng vì sợ, mà vì cô quá tức giận với chính mình nên không thể suy nghĩ đúng đắn được.
“Đừng hòng nghĩ đến chuyện đó, bồ câu à. Cô muốn cứu mạng Archie đúng không? Liều thuốc tiêm ở trong túi tôi. Lại đây.”
Susan không thể phản ứng. Cô đã bị tê liệt.
“Cô có thể cứu mạng Archie, nếu cô lê cái mông ra đây trong vài phút nữa.”
Susan quệt máu trên môi mình lần nữa rồi ép mình phải lôi ra dũng khí để cử động. Cô nhét con dao gọt hoa quả vào túi quần sau và bước một bước về phía Gretchen.
“Ra khỏi đây”, Henry nói. “Chạy ra ngoài đường, cố gắng vào thị trấn.”
Nhưng Susan vẫn đi tới. Cô có thể cảm nhận con dao nhỏ sắc lẻm ấn vào da thịt mình qua lớp vải bò và đó là động lực duy nhất thôi thúc cô đi tới. Cô duyệt qua một vòng các mục tiêu: cặp mắt xanh hoàn hảo của Gretchen, cần cổ sang trọng của ả. Đâm và xoáy, ừ thì nó là một con dao bé tí. Nhưng nó là tất cả những gì Henry cần để lột khẩu súng khỏi tay Gretchen. Hoặc bắn vào giữa mắt ả.
Khi Susan tiến lại gần hơn, cô trông thấy Archie rõ hơn. Mắt anh nhắm lại thành hai đường trắng dã và da anh xanh lè. Cô chiến đấu với những giọt nước mắt nóng bỏng, giận dữ. Henry vẫn đặt một tay trên mạch của Archie. Đó là một dấu hiệu tốt, Susan tự nhủ. Điều đó có nghĩa là vẫn còn mạch.
Susan ngừng lại và thụp đầu gối trước mặt Gretchen. Cần cổ là tốt nhất, cô quyết định. Có nhiều chỗ để nhỡ có sai sót hơn.
“Gái ngoan”, Gretchen nói. “Giờ thì thò tay vào ngăn ngoài của cái túi. Có một liều thuốc tiêm và ống kim tiêm cùng sợi ga-rô cao su. Lấy chúng ra ngay.”
Susan lấy được ống thuốc và sợi dây. “Tôi không biết dùng chúng như thế nào”, cô nói.
“Cô sẽ học”, Gretchen bảo. “Còn nếu cô làm sai, Archie sẽ chết. Rồi tôi sẽ giết Henry. Sau đó là cô. Giờ, buộc ga-rô quanh cánh tay anh ấy và tìm ven đi”, Gretchen nói. “Cô có thấy cái nào không?”
Susan lật ống tay áo Archie lên, buộc dây ga-rô cao su quanh bắp tay và đỡ cánh tay anh lên. Da anh xanh xám và mát. Nhưng cô có thể trông thấy một mạch máu lồi lên ở thành trong của khuỷu tay. “Tôi nghĩ là có”, cô nói.
Giọng Gretchen hoàn toàn điềm tĩnh. “Đặt đầu kim chéo lên trên. Ấn nó vào. Cô sẽ cảm nhận một tiếng bụp nhỏ khi vào được trong ven.”
Susan đặt ống thuốc, mũi kim chếch lên và đẩy nó vào cánh tay Archie. Cô cảm nhận được tiếng bụp thật. “Tôi nghĩ là tôi cho vào được rồi”, cô nói.
“Tốt lắm”, Gretchen bảo. “Có tí máu nào trong xy lanh không?”
Susan nhìn vào ống thuốc. Không có máu. “Không”, cô nói.
“Thế là đuợc”, Gretchen nói. “Hơi kéo pít tông ra một chút.”
Susan kéo cái pít tông. Một dòng màu đỏ nhỏ xíu lọt vào trong xy lanh. “Tôi thấy máu”, cô nói.
“Tốt”, Gretchen nói. “Điều đó có nghĩa là cô đã cho mũi kim vào trong ven. Giờ thì đảm bảo là mũi kim vẫn chếch lên rồi ấn pít tông xuống.”
Susan kiểm tra đầu kim tiêm rồi ấn pít tông xuống. Cô đã làm được. Cô đã tiêm thuốc cho anh. Cô muốn cười muốn khóc và nhảy vòng quanh phòng. Rồi cô thoáng thấy khuôn mặt nghiêm trọng của Henry, súng của anh vẫn ngắm vào đầu Gretchen. Susan kéo ống thuốc ra khỏi cánh tay Archie. Cô không có thứ gì để ngăn máu chảy ở chỗ kim chọc vào nên cô gập khuỷu tay anh lại và giữ nó.
Màu sắc trên mặt Archie lập tức cải thiện.
“Giờ thì đưa cho tôi chìa khóa còng”, Gretchen nói.
Susan đứng lên đi lấy chìa khóa và quay lại. Cô tự nhủ mình phải làm điều Gretchen nói. Gretchen vẫn đang chĩa súng vào Henry. Susan tra chiếc chìa khóa nhỏ vào ổ khóa trên còng tay và xoay. Chiếc còng bật mở và Gretchen được tự do, đúng giây phút đó, Susan thò tay ra túi quần sau và bằng một cử động nhanh hơn tưởng tượng của mình, cô đâm con dao vào bụng Gretchen, bên dưới lồng ngực. Nó dễ dàng hơn cô nghĩ. Con dao đâm xuyên phần xương sụn với những tiếng bụp, trượt qua xương, chui xuống dưới xương sườn ả như đang đâm vào mẩu phô mai cứng. Khi Susan rút bàn tay run rẩy ra, con dao vẫn còn ở đó, ngập trong chiếc áo sơ mi lụa của Gretchen, một vòng đỏ sẫm đang loang quanh nó.
Thậm chí cô còn không tới gần được cần cổ.
Nhưng thế là đã đủ. Mắt Gretchen mở lớn và miệng tạo thành hình chữ “ô”, một tiếng thở dài rất khẽ thoát ra khi con dao xuyên vào bụng ả. Henry tận dụng cơ hội lao tới, móc cánh tay vào khuỷu tay Gretchen. Susan mất dấu khẩu súng đằng sau khung người của Henry trong lúc anh bổ xuống, giằng nó ra khỏi tay Gretchen rồi lia nó qua thảm.
Trong lúc Henry bò dậy để lấy khẩu súng, Susan để ý thấy Gretchen đưa một bàn tay xuống mạng sườn, ngón tay ả tóm quanh con dao mà Susan vừa đâm vào.
“Con dao”, Susan thốt lên đúng lúc Gretchen lôi nó ra với một tiếng bụp ở khuỷu tay. Gretchen nhấc đầu Archie lên bằng cách nắm một mớ tóc và gí con dao vào cổ anh.
“Dù sao thì em cũng thích dao hơn”, Gretchen nói.
Có khói bên trong nhà. Nó vừa đủ để làm nhạt hình ảnh trong phòng. Susan thậm chí không chắc Gretchen hay Henry có để ý thấy không.
Gió đã đổi chiều.
Gretchen trườn lùi trên sàn như cua bò, một cánh tay ôm ngang ngực Archie, tay kia cầm dao kề vào cổ anh, đẩy mình theo bằng cùi tay và hông, lôi Archie đi cùng mình như một con thú đang quắp mồi về phía cửa kính dẫn ra hiên sau.
“Không”, Henry nói. Anh đang nằm nghiêng người trên sàn, hai cánh tay duỗi ra, súng giơ lên chĩa thẳng vào Gretchen.
“Anh đã bao giờ giết gà chưa, Henry?” Gretchen ngọt ngào nói, ấn con dao lên cổ Archie. “Vài người dùng thớt. Nhưng anh cũng có thể dùng một cái nón sắt.” Ả cười. “Anh buộc chân con vật vào rồi nhét cổ nó qua cái lỗ ở đáy nón. Rồi anh cắt tiết.” Ả để con dao dọc theo cổ Archie, lưỡi ngửa lên để nó không cứa vào họng anh. “Chìa khóa ở đây là phải cắt đúng động mạch, để nó chảy máu đến chết.” Ả nháy mắt. “Họ nói làm vậy sẽ gây căng thẳng cho lũ gà.”
“Không lùi thêm một phân nào nữa”, Henry nói. “Cô không thoát khỏi đây được đâu.”
“Cơ thể anh ấy đã phải chịu đựng quá nhiều”, Gretchen nói. “Anh nghĩ anh ấy còn bao nhiêu máu để mất?”
Henry ngồi dậy, vẫn chĩa súng vào đầu Gretchen. Rồi anh chậm rãi đứng lên. “Cô sẽ không làm thế. Cậu ấy quá quan trọng với cô.”
Susan nghĩ mình đã trông thấy Gretchen do dự. Lông mày ả chau lại và ả ôm Archie sát hơn, kẹp đầu gối vào hai bên bụng anh.
Henry nói đúng, Susan nghĩ và lấy lại tự tin. Ả sẽ không giết Archie. Ả vừa cứu anh ấy. Một lần nữa. Ả cần anh ấy còn sống. Henry bước thêm một bước về phía ả, giơ súng lên.
Gretchen lại gí dao vào cổ Archie. Con dao ấn lên da thịt. Máu rỉ ra khỏi vết thương.
Susan choáng váng vì adrenaline, cú sốc và sợ hãi. Cô ước gì mình còn giữ cây gậy để có thể chọc nó vào mắt Gretchen. Nó có thể không giết chết ả. Nhưng mắt ả có thể bị nhiễm trùng, và, bên rìa nhận thức của mình, cô nghĩ là cô đã nghe thấy tiếng còi hụ mờ nhạt.
Mắt Gretchen hằn lên với Henry. “Đừng bao giờ nghĩ mày biết tao sẽ làm gì”, ả nói. “Tao thích một người đàn ông với lá gan bị hỏng nặng”, ả nói. “Máu ngọt quá.”
Mọi mạch máu trên đầu Henry đều lồi lên. Susan nghĩ cô có thể trông thấy mạch đập của anh đang tăng tốc, đe dọa nổ ra ngoài. Hai bàn tay anh nắm chặt khẩu súng như thể nó là cổ Gretchen.
“Chưa đâu”, Gretchen cảnh cáo anh.
Archie vẫn còn sống. Anh đang chảy máu. Nhưng không có tia máu bắn nào; ả đã không chạm vào động mạch. Da anh trắng bệch nhưng vẫn đổ mồ hôi. Người chết không vã mồ hôi đúng không?
“Ấn chặt lên vết thương”, ả nói với Susan. “Bảo họ là anh ấy bị ngộ độc gan. Anh ấy đã uống khoảng bốn mươi viên thuốc cách đây ba giờ.”
Ả thì thầm điều gì đó vào tai Archie, hôn lên cổ anh, để lại một vết môi đẫm máu rồi khẽ đặt đầu anh xuống sàn và chạy ra ngoài cửa, tới hiên sau. Henry bắn một phát đạn về hướng Gretchen rồi lao đi theo. Susan nghe thấy anh bắn thêm ba phát nữa vào rừng.
Susan chạy lại chỗ quầy rượu, chộp lấy một cái khăn lau đĩa rồi chạy đến chỗ Archie và giữ nó lên vết thương ở cổ anh. “Đừng chết”, cô nói với anh. Cô dùng ống tay áo của mình nhẹ nhàng lau đi vết hôn đẫm máu trên cổ anh. “Tốt hơn là anh đừng chết.” Bên ngoài, tiếng còi hụ vang lên to hơn.