CHƯƠNG 67
Buddy đang đứng trong phòng của Archie, những ngón tay xòe rộng gạt tấm rèm lên để ông ta có thể nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông ta đã đứng ở đó tầm năm phút.
“Thượng nghị sĩ”, Archie gọi.
Buddy cười khúc khích. “Chưa đâu”, ông ta bảo.
Archie đã quen biết Buddy gần mười lăm năm, tham dự hai đám cưới gần nhất của ông ta. Buddy đã đến thăm Debbie trong bệnh viện sau khi hai đứa con của họ chào đời, đã ôm những sinh linh bé bỏng ấy trong tay. Ông ta đã tới nhà họ ăn tối. Đã mời gia đình Archie tới nhà mình. Ông ta đã cùng Archie làm việc mười hai tiếng mỗi ngày trong vụ Mỹ nhân đoạt mạng. Buddy đã là một trong số ít những người hiểu công việc ấy là như thế nào, những đêm trường thao thức, nỗi ám ảnh, bạo lực, và đau thương. Sau khi Archie bị bắt cóc, chính Buddy là người sắp xếp việc chăm sóc anh, là người kí vào dự án xác định các nạn nhân. Archie nợ ông ta nhiều hơn những gì anh có thể trả nổi.
Vậy mà giờ đây anh sắp buộc tội ông ta tội giết người.
“Ông chính là đầu mối liên lạc của Molly Palmer mỗi khi cô ta cần thêm tiền của Castle”, Archie nói. “Ông đã dùng tên của John Bannon. Nhưng đó lại là ông.”
Buddy gãi một bên mặt và lơ đãng gật đầu. “Tôi làm thêm ngoài giờ trong đội vệ sĩ riêng của Castle hồi mấy năm đầu mới ra khỏi học viện”, ông ta kể. “Cậu không hề biết chuyện đó, đúng không?” Ông ta nhìn vào khoảng không phía trước với nụ cười nhẹ. “Tôi đã luôn là kẻ hâm mộ ông ta cuồng nhiệt. Ông ta đã làm rất nhiều điều cho lực lượng hành pháp.”
“Có phải ông đã giết Nixon và Davis không?”
Buddy tới và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, cầm cốc cà phê giấy của căng tin đặt trên sàn nhà lên và lột lớp nhựa mỏng màu trắng trên nắp. Ông ta uống một ngụm cà phê rồi kẹp nó giữa hai đầu gối. “Tôi đã cho dọn dẹp vụ đó”, Buddy nói. “Đó là một vụ án mạng - tự sát. Thằng nhóc đã để lại một lời nhắn.” Buddy giơ hai ngón tay làm thành dấu trích dẫn. “Cậu ta đã bị chính trị phản bội. Cậu ta đặc biệt nhấn mạnh đến vụ việc Molly Palmer.” Ông ta lắc đầu. “Chẳng biết gì về chuyện đó. Chỉ nghe lời đồn thổi. Nhưng thằng nhóc nhạy cảm quá.” Ông ta uống thêm một ngụm nhỏ rồi lại đặt cái cốc giữa hai đầu gối. “Bắn con bé vào đầu, rồi đến lượt mình. Ngay trên bãi cỏ ở công viên Macleay Hạ.” Ông ta nhìn xuống cốc cà phê rồi nhìn Archie. “Tôi rất tiếc”, ông ta nói. “Cậu muốn uống cà phê không?”
“Tôi không chắc là mình được phép”, Archie nói.
“Cứ cho tôi biết nếu cậu đổi ý nhé? Không sao đâu”, Buddy nói.
“Được”, Archie bảo.
“Đầu tiên thằng nhóc gọi cho Thượng nghị sĩ”, Buddy kể tiếp. “Chào tạm biệt và chửi thề với ông ta. Tôi đã xuống đó và dọn hiện trường. Tôi mang Bennett theo. Cậu ta đã làm việc cho Castle hai năm sau khi tốt nghiệp đại học, trước khi tôi khuyến khích cậu ta gia nhập ngành. Vì chỉ có hai người nên chúng tôi không di chuyển hai cái xác đi xa được. Tôi nhớ ra Heather Gerber.” Ông ta cười và lắc đầu. “Chuyện không nực cười khi mọi thứ lại quay về chỗ cậu sao? Chúng tôi lôi hai cái xác lên đó. Có một ngôi nhà trên đồi. Họ đang sửa chữa gì đó. Thường xuân mọc khắp nơi và họ phải thuê một đội vào dọn dẹp, đội này có máy nghiền gỗ. Con chó sủa như điên nhưng chắc chủ của nó bị điếc, bởi vì không ai ra khỏi nhà cả. Tôi đặt thằng nhóc vào chỗ máy nghiền gỗ nhưng nó mắc kẹt. Vậy nên tôi chỉ bỏ xác đứa con gái vào một cái hố nông. Tôi hủy luôn lá thư. Đưa xe của thằng nhóc đi cách đó hơn một cây số. Và bỏ đi.”
“Còn Molly Palmer?” Archie hỏi.
“Cô ta liên lạc với tôi. Muốn xin mười ngàn để biến mất mãi mãi. Tôi gặp cô ta ở chỗ công viên. Đưa cô ta ít tiền và heroin rồi để tự nhiên làm việc của nó.”
“Heroin là ý tưởng tồi tệ.”
“Tôi đâu có đặt mũi tiêm lên cánh tay cô ta, Archie. Cô ta tự làm tự chịu đấy chứ. Một khi đã nghiện thì sẽ nghiện suốt đời. Cô ta đã là một tin xấu từ vị thành niên, đến lúc chết vẫn là tin xấu.”
“Số tiền đâu rồi?” Archie hỏi.
“Bennett đã lấy lại nó”, Buddy nói. “Khi cậu ta đáp lại cuộc gọi.”
Vậy là Bennett đã không trượt ngã. Anh ta đã đến trước đầu tiên, lấy tiền, rồi ngã có chủ đích. Anh ta muốn làm hỏng hiện trường. “Hẳn là ông rất thất vọng khi Castle chết và mọi chuyện thành công cốc”, Archie nói.
Buddy xoa hai thái dương bằng một tay, giống như đang bị đau đầu. “Tôi biết là Susan Ward sẽ không chịu bỏ qua câu chuyện. Kể cả khi Molly đã chết. Castle muốn công khai.” Ông ta ngước nhìn Archie và nhún vai. “Tôi phải giết ông ta. Ông ta yếu đuối. Ông ta đã sắp xếp để thú nhận tất cả với Parker. Tôi đã bảo Bennett làm việc đó. Tôi không chắc mình có thể làm đến nơi đến chốn. Bennett đi theo Castle và Parker qua cầu rồi bắn súng hơi vào lốp trước. Lốp xe đã bị xé rách khi lao qua hàng rào nên họ không bao giờ trông thấy lỗ đạn. Có lẽ nếu Parker tỉnh táo hơn, ông ta đã có thể tránh được việc lao qua thành cầu, ít nhất cũng đạp phanh. Tôi ghét phải làm việc đó, nhưng người ta phải biết bảo vệ di sản của mình. Castle là Thượng nghị sĩ tốt nhất mà bang này từng có.”
“Ông giết ông ta để bảo vệ ông ta”, Archie nói.
“Nếu không, ông ta đã trở thành nỗi ô nhục trước công chúng”, Buddy nói. “Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Cậu hiểu mà? Khi cậu đã dành cả đời mình phụng sự cộng đồng, cậu sẽ không muốn nó kết thúc trong hổ thẹn.” Ông ta uống cà phê và lại nhìn mông lung. “Tôi đã bảo vệ cậu, cậu biết không. Tôi từng trông thấy cậu một lần.” Ông ta cười và nhìn sang Archie. “Với cô ta.”
Miệng Archie khô đắng. Buddy đã biết về quan hệ vụng trộm của Archie với Gretchen ư? Và ông ta không bao giờ nói gì? Ông ta vẫn để Archie gặp ả trong tù, hết tuần này đến tuần khác, trong hai năm liền. Tại sao?
“Đừng lo”, Buddy nói và nháy mắt. “Tôi sẽ không kể với ai.” Ông ta vươn tới và cẩn thận đặt cốc cà phê lên sàn nhà. Rồi ông ta thò tay xuống hông, lôi một khẩu bán tự động ra và tự bắn mình từ dưới cằm. Phát đạn dội lại trong căn phòng và cơ thể Buddy đổ thành một đống trên ghế. Một trong hai bàn chân Buddy co giật, đạp vào cốc cà phê. Nó đung đưa một lát trước khi lật nhào và làm văng cà phê lên khắp tấm thảm nhựa.
Susan bước ra khỏi phòng vệ sinh. Một tay cô đặt lên miệng. Tay bên kia cầm một chiếc máy ghi âm kĩ thuật số. “Thánh thần thiên địa ơi”, cô thốt lên.