CHƯƠNG 6
Họ sẽ không cho Susan vào trong đó. Trước giờ họ chưa từng làm thế. Tên của cô không có trong danh sách khách thăm viếng của Archie. Nhưng Susan vẫn ấn chuông và nhờ y tá hỏi xem Archie có gặp cô không. Khi y tá quay lại thì vẫn như mọi lần, cô ta nói không, không phải hôm nay, nhưng anh ấy gửi lời chào tới cô. Susan chọn một chiếc ghế trong phòng chờ. Nếu cô đến thường xuyên và ngồi đủ lâu, cô hy vọng cuối cùng Archie sẽ mủi lòng.
Và nếu anh ấy không đồng ý? Tốt thôi, đó là một nơi khá yên tĩnh để cô hoàn thành công việc.
Ở đây có hai cái ghế nhựa đúc sơn màu và Susan luôn ngồi ở bên trái. “Phòng chờ” là một cái tên rất hào phóng dành cho nó. Nó giống phòng thay đồ hơn. Không có cửa sổ. Chỉ với năm feet vuông, trông chật kín bởi sự hiện diện của hai chiếc ghế và một chiếc bàn vuông nhỏ chất đầy tài liệu sức khỏe tâm thần. Susan vừa thưởng thức cốc cà phê dở dang, vừa rời mắt khỏi chiếc laptop để đọc một tờ rơi về chứng rối loạn tăng động giảm tập trung ở người lớn, cửa thang máy mở và Henry Sobol bước ra.
Anh nhướng mày khi nhìn thấy cô. “Tím hả?” Anh hỏi.
“Người ta gọi là màu mận đậm”, Susan nói rồi chạm vào mái tóc tím của mình. Trước đây nó có màu ngọc lam. Trước nữa là màu hồng. Susan liếc nhìn cánh cửa viện tâm thần. Nếu Henry tới đây để nói chuyện với Archie, thì có lẽ chuyện xảy ra ở Gorge có liên quan đến Gretchen. “Anh tới đây vì chuyện ở trạm dừng chân phải không?” Cô hỏi.
“Chỉ là đến thăm một người bạn thôi”, Henry trả lời.
Henry vốn không hay đến thăm vào buổi sáng. Ít nhất anh sẽ không bao giờ đến khi cô ở đó.
“Anh có thể tin tưởng tôi”, Susan nói. Cô biết rằng Henry chẳng tin cô. Và có lẽ điều đó là không đúng. Nhưng Susan mong là vậy.
Henry bắt đầu với lấy nút gọi, nhưng rồi anh ngập ngừng và quay lại với cô. “Cô có biết nhà báo là gì không?”
“Là gì?” Susan hỏi.
Biểu cảm của Henry không mảy may thay đổi. “Một phóng viên chôn chân tại chỗ”.
“Ờ”, Susan đáp.
“Tôi chôm được câu này đấy”, Henry nói.
Susan nghiêng người về phía trước. “Anh đã bao giờ nghe chuyện một người phụ nữ bị bắt vì chạy quá tốc độ chưa?” Cô chẳng bao giờ nhớ mấy câu chuyện cười. Nhưng cô đã nghe mẹ cô kể nhiều đến nỗi nhớ như in.
“Không tục thì đừng kể”, Henry nói.
Susan gạt một lọn tóc tím ra khỏi mắt mình. “Viên cảnh sát hỏi tại sao chị ta vội vàng như vậy”, cô kể tiếp, “và người phụ nữ giải thích rằng chị ta đi làm muộn. ‘Tôi nghĩ chị là một bác sĩ’, viên cảnh sát nói, ‘và có người đang ở trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc.’ ‘Không,’ người phụ nữ nói, ‘tôi là một người căng lỗ hậu’.” Susan cười khúc khích. Khuôn mặt của Henry mờ đi. Lúc này, Susan nhận ra rằng có lẽ Henry không thích trò đùa ấy, nhưng chẳng còn đường quay lại nữa rồi, vì vậy cô vẫn kể. “‘Một người căng lỗ hậu’, viên cảnh sát nói. ‘Tức là sao?’ ‘Thì ban đầu nhét một tay vào chỗ đấy’, người phụ nữ đáp”. Susan nhấc một ngón tay lên và vẩy vẩy để miêu tả. “‘Rồi nhanh chóng làm tiếp như thế cho đến khi nhét được toàn bộ bàn tay vào đó’.” Susan diễn tả như đang nhồi một con gà tây. “‘Cứ thế cứ thế, anh cứ kéo căng ra cho đến khi nó dài khoảng 6 feet’.” Cô vẫn diễn tiếp màn kịch này. “‘Chị làm gì với một cái lỗ hậu dài 6 feet?’ Viên cảnh sát hỏi.”
“Để tôi đoán nhé”, Henry nói. “Đưa cho nó một cái huy hiệu cảnh sát đúng không?”
Susan buông tay thả lỏng vào lòng. “Anh nghe chuyện này rồi”, cô nói.
Henry bấm chuông. “Chuyện của tôi vẫn hay hơn”, anh nói.
“Tôi có thể viết một cuốn sách hay về vụ này.” Susan tiếp lời, “Thậm chí có thể là một thứ gây ảnh hưởng”. Cả hai đều biết câu này có nghĩa là gì. Không giống như Nạn nhân cuối cùng, “Gretchen là nhân vật nổi danh trong lòng một số người. Tôi muốn khám phá điều đó. Tôi quan tâm đến sự đam mê với bạo lực.”
“Thôi nào, Susan”, Henry nói, đưa tay ra sau gáy. “Để anh ấy sống tiếp đi.”
“Anh có biết bây giờ tôi đang viết cái gì không? Một quyển sách tào lao kể về một ngàn cách chết kỳ lạ của con người. Ví dụ một năm có bao nhiêu người chết vì dừa rơi.”
“Thế có bao nhiêu người?” Henry hỏi.
“Khoảng một trăm năm mươi”, Susan đáp. “Chúng thật sự nguy hiểm đấy.” Cô lại giơ ngón tay lên. “Trọng điểm là tôi chẳng thể viết sách về Gretchen mà không có anh ấy.” Cô nhìn Henry bằng ánh mắt khẩn khoản.
Một giọng nữ chập chờn vang lên trong hệ thống liên lạc. “Tôi có thể giúp gì cho bạn không?”
“Tới rồi”, Henry lẩm bẩm. “Henry Sobol đến gặp Archie Sheridan”, anh nói.
“Tôi sẽ ra ngay”, tiếng nói vang lên rõ ràng.
Susan chưa sẵn sàng từ bỏ. “Tôi đã chứng kiến cô ta cứa cổ anh ấy”, cô nói. Cô và Henry đều đã ở đó. Susan đã giữ một chiếc khăn trên cổ Archie, đã cảm thấy máu ấm của anh thấm ướt khăn. Cô tự trách mình vì Gretchen đã trốn thoát. Cô băn khoăn không biết Henry có đổ lỗi cho cô hay không. Sau tất cả, chính Susan là người rơi vào hoảng loạn, để Gretchen có cơ hội vớ được khẩu súng.
Henry nhìn cô từ đầu đến chân rồi cau mày. Susan nghĩ anh sẽ nói đôi câu cay nghiệt về mái tóc của cô. Nhưng thay vào đó, anh nheo mắt nhìn và nói, “Cô vẫn tự lo được cho bản thân phải không?”
“Tôi có uống vitamin”, Susan đáp.
Henry thở dài. “Tôi đang nói về việc thay đổi lộ trình đi làm của cô”, anh nói. “Khóa chặt cửa vào ban đêm. Những việc như thế ấy.”
Lông tay Susan dựng đứng lên. Henry sẽ chỉ hỏi điều đó nếu anh nghĩ có khả năng cô sẽ gặp nguy hiểm. “Chúa ơi”, cô nói. “Anh nghĩ đó có thể thực sự là cô ta.”
“Cẩn thận đề phòng vẫn hơn”, Henry nói. “Cô có tự lo được không?”
Nỗi lo lắng thít chặt lấy cổ họng của Susan. Cẩn thận đề phòng ư? Cô đã chuyển về ở với mẹ. Họ đã không khóa cửa trong khoảng thời gian lâu đến nỗi Susan không nhớ nổi, cho tới hai tháng trước. Kể từ đó, mẹ cô, bà Bliss, đã mất tám chiếc chìa khóa. “Ngoài đó đã xảy ra chuyện gì?” Susan hỏi. “Có chuyện gì mà các anh không công bố ư?”
Cánh cửa mở ra và một y tá xuất hiện.
“Lẽ ra tôi không nên nói gì mới phải”, Henry nói với Susan.
“Anh cho rằng suốt thời gian qua tôi không nghĩ tới cô ta ư?” Susan nói. “Tôi thấy khuôn mặt cô ta ở mọi nơi tôi đến. Nó xuất hiện trên các kênh truyền hình. Hôm qua tôi thấy một đứa trẻ trên phố bán áo phông có chữ Chạy đi, Gretchen đến. Họ bán những móc khóa điện tử hình trái tim đếm ngày kể từ khi cô ta trốn thoát. Ở L.A, anh có thể làm móng kiểu Gretchen Lowell. Màu hồng Pháp với đầu móng thẫm màu máu.”
Y tá nhìn Susan chằm chằm. Susan không quan tâm.
“Nếu cô ta quay lại vùng này”, Susan nói, “thì người dân có quyền được biết. Anh phải công khai chuyện đó.”
Henry đi qua cánh cửa.
“Tôi sẽ đợi ở đây.” Cánh cửa đóng lại. Susan ngồi phịch xuống ghế. Nếu Gretchen trở lại thì ả sẽ xử từng người một, chỉ để cho vui.
Cô lại gọi cho Derek.
Anh ta không nhận điện thoại.
Susan thọc tay vào túi, rút chìa khóa xe ra và kiểm tra con số điện tử trên móc khóa. Gretchen đã tự do bảy mươi sáu ngày và vẫn đang phải đếm tiếp.
Một quán bar ở trung tâm thành phố hứa sẽ phục vụ Bloody Mary miễn phí cho một trăm cô gái tóc vàng đầu tiên bước qua cửa, nếu Gretchen trốn được một trăm ngày.
Nếu bạn sắp bị giết thì say xỉn một chút vẫn tốt hơn.