CHƯƠNG 7
Đất sét là thứ cuối cùng còn đọng lại trong tâm trí Archie, anh vẫn lăn nó dưới tay cho đến khi nó trở thành một quả bóng mịn. Thời gian làm thủ công buổi sáng đã bắt đầu được mười phút. Archie đang ngồi đối diện với anh bạn cùng phòng, Frank. Thời kì thủ công. Gretchen đang ở một nơi nào đó ngoài kia, giết người thêm lần nữa, còn anh đang chơi với đất sét trong trại để giải trí.
Archie không bận tâm đến mấy món đồ thủ công. Anh không ngại tiếng ngáy của Frank hay các buổi trị liệu theo nhóm, thậm chí là chuyện đi dép lê. Anh dần thích việc được nhắc nhở khi nào nên ăn, khi nào nên ngủ. Càng ít trách nhiệm, anh càng có ít cơ hội khiến họ thất vọng.
Anh bị nhốt. Và anh được tự do. Đội của anh, đội đặc nhiệm mà anh đã dẫn dắt trong quãng thời gian thành công của sự nghiệp đã ra ngoài tìm kiếm Gretchen Lowell mà không có anh. Và lần đầu tiên trong suốt khoảng thời gian dài, anh không còn quan tâm đến nó nữa. Nếu Gretchen muốn anh chết, ả sẽ giết anh. Dù anh ở đâu cũng thế thôi. Họ sẽ không bắt được ả. Không thể, trừ khi ả muốn bị bắt.
Rồi Henry bước vào. Và bất chấp bản thân, Archie vẫn cảm thấy nỗi ám ảnh cũ bị khuấy động.
Henry kéo chiếc ghế từ một cái bàn khác và ngồi xuống với Archie và Frank.
“Lá lách dê”, Henry nói. “Nhãn cầu.”
Hầu hết các bệnh nhân khác đều ở ngoài ban công hút thuốc, ngoại trừ tivi đang bật kênh Animal Planet oang oang thì phòng sinh hoạt chung thật yên tĩnh. Archie nhìn qua bàn sang phía Frank. Gã đang tập trung vào cục đất sét và không hề ngước lên.
Henry rướn người về phía trước và nghiêng đầu về phía Frank. “Tôi có thể nói chuyện trước mặt anh ta không?”
“Giữa Frank và tôi không có bí mật nào cả”, Archie nói. “Đúng không, Frank?”
“Đất sét cảm giác giống như em bé ấy”, Frank đáp.
Henry hắng giọng. “Được rồi, vậy…” Anh nói. Anh gãi tai và nhìn Archie. “Pháp y nói rằng chúng ta tìm được đôi mắt.”
“Thế là tốt. Đôi.” Anh mỉm cười với Henry. “Nếu không, chúng ta sẽ phải tìm những tên cướp biển.”
Henry nói tiếp. “Bên pháp y nghĩ rằng chúng được bảo quản bằng formaldehyde trước khi được bỏ vào đó.”
Archie tiếp tục xoay lòng bàn tay lên quả cầu đất sét ở trên bàn. “Có khớp với ai không?” Anh giữ khuôn mặt bình thản, còn đôi mắt thì nhìn chăm chú xuống tay mình, cố gắng tập trung vào cục đất sét.
“Không có trong kho dữ liệu của khu vực. Chúng tôi đang tìm kiếm rộng hơn. Cậu có nghĩ rằng chúng ta nên khai quật vài thi thể để đối sánh không?”
“Gretchen không bao giờ móc mắt ai.”
“Gretchen không bao giờ làm bất cứ điều gì”, Henry nói, “cho đến khi cô ta làm việc đó.”
Archie lấy tay dụi mắt. Họ đã cho anh uống thuốc an thần khi anh quay về đêm hôm trước, và anh vẫn cảm thấy choáng váng. “Tăng cường lực lượng bảo vệ Debbie”, anh thở dài nói. Anh không nghĩ Gretchen sẽ bám đuổi Debbie và lũ trẻ thêm lần nữa. Ả từng khủng bố anh bằng mánh khóe đó, ả không thích lặp lại chính mình. Nhưng sự bảo vệ có thể giúp gia đình anh yên tâm hơn.
“Đã lo xong rồi”, Henry đáp. “Cảnh sát Vancouver đã đặt xe theo dõi trước cửa nhà cô ấy. Bọn trẻ được hộ tống đến trường. Chúng tôi đã làm mọi thứ mà chúng ta từng nhắc tới.” Henry vuốt ria mép bằng ngón tay cái và ngón trỏ. “Tôi muốn cậu cân nhắc đến chuyện rời khỏi thành phố.”
“Boca Raton cũng đẹp đấy”, Frank lên tiếng.
“Gretchen sẽ tìm thấy tôi dù tôi đi tới đâu”, Archie nói một cách vô cảm. Nó chỉ đơn thuần là sự thật.
Henry khoanh cánh tay to lớn lên bàn và cúi người về phía trước. “Nhưng báo chí có thể không tìm thấy anh”, Henry nói. “Cậu không biết ngoài kia như thế nào đâu. Hội đồng thành phố đang xem xét phát lệnh giới nghiêm. Có một công ty chuyên cung cấp mấy chuyến tham quan Gretchen Lowell chết tiệt.” Cổ anh đỏ ửng lên khi nói. “Họ vẽ khuôn mặt cô ta lên những chiếc xe bus. Tại sao cậu lại nghĩ Debbie sẽ chuyển đến Vancouver? Nhờ thuế tài sản sao?”
Trên Animal Planet, một bác sĩ thú y đang cố cứu một chú mèo bị xe đâm. Archie đã xem tập phim này tám lần. Cuối cùng chú mèo cũng chết.
Việc giết chóc sẽ không dừng lại cho đến khi Gretchen muốn dừng.
“Tôi muốn giúp”, Archie nói. “Tôi sẽ hỗ trợ ý kiến từ đây.”
Ở bên kia bàn đối diện với Archie, Frank đang cúi đầu, nặn cục đất sét thành một cuộn dài hai feet bằng chiều rộng của ngón tay cái.
“Rời khỏi thành phố đi. Tôi sẽ tìm một nhà thương khác cho anh nếu anh muốn. Ở New Hampshire. Hoặc một nơi nào đó thật xa.”
Thật ra New Hampshire nghe có vẻ tốt. Xa xôi nghe có vẻ hay. Nhưng không ai nắm rõ hồ sơ vụ án Mỹ nhân đoạt mạng bằng Archie. Henry cần Archie. Và Archie biết điều đó. “Hãy gọi cho tôi nếu có bất cứ tiến triển gì mới”, Archie nói. “Tôi vẫn chờ.”
“Lần cuối cùng tôi gọi cho cậu”, Henry trả lời, “một người phụ nữ nói với tôi rằng cô ta sẽ bắt anh, sau đó đi lang bạt không bao giờ trở về nữa.”
Chỉ có một chiếc điện thoại cho bệnh nhân được phép sử dụng. Chỉ nhận cuộc gọi đến. Khi nó reo lên, mọi người đều nhảy bổ vào nó.
“Họ không nên để những người điên trả lời điện thoại”, Henry nói.
Frank nhìn lên từ cuộn đất sét và mỉm cười.
“Loại người duy nhất có mặt ở đây là những kẻ điên”, Archie nói.
Henry dựa lưng vào ghế, khoanh tay lại và tựa cằm lên ngực. “Cậu định trốn ở đây hết quãng đời còn lại à?”
Archie không trả lời.
Henry nhìn anh, quai hàm cử động, cơ bắp nhô lên dưới da. Archie gần như có thể thấy Henry đang cố tìm những lý lẽ khác nhau. “Không ai biết”, rốt cuộc Henry cũng lên tiếng. “Rằng cậu đã vượt qua bài kiểm tra tâm lý, cậu có thể trở lại làm việc. Với thế giới ngoài kia, cậu vẫn là một anh hùng. Một Philip Marlowe chết tiệt.”
Ánh mắt Frank giật giật, tia hoảng hốt bật lên sau cặp kính. “Ở đây không được nói tục.”
“Xin lỗi, Frank”, Henry nói. Anh cúi xuống, đảo hàm mấy cái trước khi nói tiếp. “Không được rời khỏi phòng bệnh”, Henry nói với Archie. “Tôi cần đảm bảo cậu vẫn an toàn.”
Archie nhận được đặc quyền của bệnh viện. Anh có thể lang thang tới bất cứ nơi nào anh muốn, miễn là đến tối lại quay về. Người ta gọi là Cấp độ Bốn. Archie đã ở cấp độ Một khi tự xin vào đây. Anh đã từ mức nguy cơ cao xuống mức chỉ bị xao động nhẹ.
“Không bao giờ”, Archie nói. “Tôi đi thì ai chơi với Frank?”
Frank bắt đầu gấp con rắn đất sét mà gã tự chế, liên tục từ trước ra sau, từ sau ra trước.
Henry nhướng mày nhìn Frank. “Anh đang làm gì vậy, anh bạn?” Henry hỏi gã.
Đôi mắt của Frank lướt lên tivi, rồi gã mỉm cười với cục đất sét. “Ruột mèo”, gã đáp.
Henry liếc nhìn Archie. “Tốt thôi”, anh nói.
Cánh cửa ban công mở ra và mọi người bắt đầu quay lại, những ánh mắt trống rỗng của họ được nâng cao trong phút chốc bởi nicotine. Một buổi trị liệu nhóm sẽ bắt đầu trong vài phút tới. “Anh phải đi rồi”, Archie nói với Henry.
Henry đứng dậy, ngập ngừng. “Susan Ward đang ở ngoài kia”, anh nói.
“Tôi biết”, Archie đáp. “Cô ấy thích dùng trộm Wi-fi.”
“Anh không muốn gặp cô ấy sao?” Henry nói.
Thật ra đã vài lần Archie suýt cho Susan vào. Nhưng anh luôn tự kiềm chế bản thân. Vướng vào Susan là điều cuối cùng ả cần. “Tôi muốn hoàn thành món đồ thủ công của mình”, Archie trả lời.
Henry đút tay vào túi và quay đi. “Hãy nghĩ về những điều tôi vừa nói”, anh nói với Archie, bắt đầu gợi ý. “Tôi nghe nói mùa thu ở New England rất đẹp.”
“Henry”, Archie lên tiếng chặn họng Henry. Giọng anh đanh như thép, cục đất sét bị bóp nghẹt trong tay. “Anh phải ra lệnh bắn ngay lập tức. Chúng ta không thể để cô ta thoát thêm lần nữa.”
“Đó là điều tuyệt vời nhất cậu từng nói trong suốt mấy tháng qua, bạn của tôi”, Henry nói.
Frank cười khẽ. Đó là lần đầu tiên Archie nghe thấy gã cười. Đó là một âm thanh đáng lo ngại, nghe như một đứa trẻ đang khóc.