← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 22

Archie nằm ngay trên giường nghe ngóng tiếng la hét.

Anh bật đèn, hít vài hơi và cố gắng điều khiển suy nghĩ. Frank vẫn nằm trên giường ngáy khẽ. Bên ngoài trời vẫn tối đen.

Cuộc sống trong viện tâm thần về cơ bản được tạo thành từ những khoảng thời gian dài buồn chán bị ngắt quãng bởi tiếng la hét.

La hét vào ban đêm ư? Chuyện này không quá bất thường.

Ngoại trừ việc tiếng hét này không phải là tiếng hét đơn thuần của một ai đó. Mà là nỗi khiếp hãi đích thực.

Archie đứng dậy, đi dép rồi bước về phía cửa. Ban đêm, bệnh nhân không được rời khỏi phòng. Chuyện này vừa là hạn chế lại vừa là đặc quyền đối với họ. Archie lắng nghe qua cánh cửa khi tiếng trò chuyện bên ngoài lớn dần. Anh nghe thấy từ “cảnh sát”.

Anh bèn mở cửa.

Phòng của Courtenay là cánh cửa thứ tư bên trái. Một y tá đang ngồi trên sàn ngay bên ngoài, cô đang được một bảo vệ an ủi, đó là George - người đã cố gắng giúp đỡ Courtenay trong phòng nghỉ.

Cánh cửa phòng Courtenay mở tung.

Archie bước xuống hành lang. Những cánh cửa khác cũng hé mở và những bệnh nhân bắt đầu ngó ra, nhưng không ai dám bước ra ngoài. Chỉ có Archie. George ngước nhìn Archie khi anh đến gần, tay cậu ta vẫn vỗ về cô y tá quẫn trí. Mặt cô đỏ ửng, màu sắc của những bộ đồng phục y tá.

Archie đến cửa phòng Courtenay và nhìn vào trong. Tấm nệm trên sàn đầy máu. Và trên nệm là Courtenay. Thoạt nhìn, cô trông như đang ngủ. Cô nằm ngửa, hai tay đặt sát bên mình. Đôi mắt nhắm nghiền. Đôi môi khẽ hé mở. Cô trông giống như một nàng công chúa trong truyện cổ tích đang chờ đợi một nụ hôn.

Một chiếc chăn dồn đống dưới chân nệm. Archie có thể tưởng tượng những gì đã xảy ra. Cô y tá trực đêm đến kiểm tra phòng Courtenay, có lẽ để cho cô gái nhiều thuốc hơn, y tá nghĩ rằng Courtenay đang ngủ nhưng kéo chăn ra thì chỉ nhìn thấy máu…

Một khi bạn đã biết chuyện, bạn có thể thấy rõ trên khuôn mặt của cô gái. Màu xanh bợt trên môi cùng làn da xám ngoét của cô. Archie ngồi xổm bên cạnh và chạm vào cánh tay cô. Làn da lạnh ngắt. Cô gái đã chết được vài giờ.

Rồi anh nhận thấy một cái gì đó trên khuôn mặt cô. Tuy không thể nói rõ, trừ khi đến gần, nhưng có điều gì đó trên nhân dạng cô gái không ổn lắm. Archie vươn ngón tay cái và rất nhẹ nhàng nâng một mí mắt của cô lên.

Bên dưới là một cái hốc trống rỗng.

Archie ngồi ngửa ra và nhìn quanh phòng. Chẳng bao lâu anh đã thấy. Trên bức tường đối diện trực tiếp là một trái tim giống như được vẽ bằng máu của Courtenay.

George đang đứng ở ngưỡng cửa.

“Phong tỏa viện tâm thần thật chặt”, Archie nói với cậu ta. “Không nhân viên nào được rời đi.”

George không di chuyển. “Chuyện này là do anh”, cậu ta nói.

“Phải”, Archie đáp. Courtenay đã bị khóa trong phòng. Frank không thể vào được. Nhưng một bảo vệ thì có thể.

Archie cứng người và quay lại.

Chuyện này là do anh. Đó không phải là một câu hỏi. Đó là một lời tuyên bố.

Anh ta đã sai về Frank.

“Cô ta đang ở đâu?”

George mỉm cười. “Anh thấy vui chưa?” Cậu ta hỏi.

Đó là lời của Gretchen.

George chớp mắt nặng nề. “Vui chưa?” Cậu ta lặp lại.

Rồi cậu ta trượt ngã.

Archie nhào đến chỗ cậu ta.

Nụ cười của George mở rộng hơn, cậu ta đưa một bàn tay yếu ớt lên trán. Archie tới được chỗ cậu ta khi cậu ta chao đảo ngã ra phía sau, anh cố gắng túm lấy khi cậu ta ngã xuống sàn. George quỳ gối, ngửa đầu ra, Archie đứng bên cậu ta, nắm lấy cổ áo đồng phục.

“Cô ta đâu rồi?” Archie vừa gặng hỏi vừa lay cậu ta. George không trả lời, không có phản ứng gì cả. Đôi mắt chỉ còn ánh lên chút tia sáng tàn tạ, cậu ta thở dốc. Archie hét lên. Nhưng vô dụng. Gretchen không để lại một cái kết lỏng lẻo. Đôi vai Archie nặng trĩu trong tiếng nấc khô khốc và giọng anh vỡ ra. “Cô ta ở đâu?”

Ai đó đưa vai ra đỡ lấy anh và kéo anh ra khỏi George. Archie tựa lưng vào tường, ngay bên trong cánh cửa, cách nơi Courtenay nằm vài bước chân. Tấm chăn được kéo tuột và một cánh tay của cô lộ ra ngoài. Cánh tay đó vẫn được băng bó bằng gạc trắng ở cổ tay, nó là điều đáng buồn nhất mà Archie nghĩ rằng mình từng thấy. Nó ở dưới đường, không phải bên kia đường.

Archie bất lực. Anh chỉ ngồi đó trong khi ba y tá đặt George xuống sàn và cố gắng cứu cậu ta. Khoảng năm lần ép ngực bằng hồi sức tim phổi, một trong những y tá dừng lại và nhìn vào tay mình.

“Cậu ta đang chảy máu”, cô nói.

Archie ngồi nhướng về phía trước để nhìn rõ hơn. Rõ rồi, trên cườm tay cô y tá dính máu và một vết đỏ đang loang ra trên ngực của George, nơi cô y tá đang ấn xuống. Cô kéo áo cậu ta lên, nhưng dường như ngực cậu ta không bị thương.

“Hãy kiểm tra túi của cậu ta”, Archie nói, rồi lại ngồi dựa lưng vào tường.

Cô y tá luồn tay vào túi áo ngực của George.

Archie không nhìn thấy cô rút cái gì ra, nhưng anh thấy miệng cô há hốc và da mặt thì căng cứng vì kinh hoàng.

“Chúa ơi”, cô thì thầm.