← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23

Khi Archie tỉnh dậy, anh thoáng nghĩ rằng tất cả chỉ là giấc mơ. Rồi anh thấy Henry đang ngồi trên chiếc ghế nhựa cạnh giường. Mặt trời vẫn chưa lên, nhưng bầu trời đã thoảng một màu tím nhạt.

“Cậu đã bò vào đây và ngủ thiếp đi”, Henry nói. “Cậu bị cảm lạnh rồi đấy.”

Archie xoa mặt và nhìn lên giường của Frank. Gã đã ra ngoài rồi. “Hẳn là do tác dụng của thuốc an thần”, anh nói. Anh không nhớ mình đã quay lại phòng.

“George Hay đã chết”, Henry nói. “Uống Vicodin quá liều.” Anh liếc nhìn Archie. “Xử lý nhanh gọn đấy chứ?”

“Chắc cậu ta đã nhận được nhiều hơn tôi”, Archie nói.

Henry nhìn Archie mà không có chút hài hước nào. Chiếc kính đọc sách ở trên trán anh, rồi anh kéo nó xuống mũi và liếc nhìn cuốn sổ mở trên đùi. “Chúng tôi đã xem lại băng ghi hình an ninh”, anh nói. “Hay đi vào phòng của cô gái lúc 8 giờ 49, ra lúc 8 giờ 52. Bốn phút. Đó là khoảng thời gian đủ để kết liễu một người.” Henry tiếp tục. “Cô ấy được cho uống thuốc an thần lúc 8:30. Lúc đó cô ấy đang nằm sấp. Camera an ninh trong phòng cô gái tắt lúc 8:46. Chắc chắn cậu ta đã vô hiệu hóa nó trước khi bước vào.” Henry vẫy tay trong không trung, không nhìn lên. “Dường như thỉnh thoảng chuyện camera treo máy vẫn xảy ra, đó là lý do tại sao các y tá không quan tâm. Có vẻ như vết cứa đầu tiên đã làm đứt tủy sống, đó là lý do tại sao cô gái không khóc. Cậu ta đâm cô gái vào lưng, sau đó lật người lại và đắp chăn lên. Cô ấy mất máu khá nhanh.”

“Sau đó cậu ta không làm gì khác sao?” Archie hỏi. Courtenay đã chết vào lúc 9 giờ, nhưng thi thể phải mất nhiều giờ mới được phát hiện. Hay đã có nhiều thời gian để trốn thoát. Nhưng thay vào đó, cậu ta lại là một trong những người đầu tiên phản ứng khi y tá hét lên.

Henry tháo kính ra đặt vào cuốn sổ. “Cậu ta không phải là tội phạm thiên tài”, Henry nói.

Archie văng chân xuống sàn và gục đầu vào tay mình. “Làm thế nào Gretchen sai khiến được cậu ta?” Anh cố gắng nhớ mọi tương tác mà mình có với George, và tự hỏi Gretchen bắt đầu sai khiến cậu ta từ lúc nào.

“Chúng tôi đã xem danh sách cuộc gọi của cậu ta”, Henry nói, “phỏng vấn hàng xóm, bạn bè. Gần đây cậu ta đã ly hôn. Không có con. Vợ cũ cho biết cậu ta bắt đầu qua lại với ai đó, nhưng cô ấy không biết đó là ai và chưa ai từng gặp cô gái đó.”

Chưa ai từng thấy.

Bao nhiêu người đàn ông đã giết người vì cô ta? Anh đã nhìn thấy xác của họ khi ả bước qua. Nhưng ngoài kia có bao nhiêu gã tay sai đã ngủ với ả, những kẻ vẫn chờ đợi và sẵn sàng ra tay?

“Rõ ràng Gretchen đã sử dụng cậu ta để theo dõi anh”, Henry tiếp tục. Anh nhìn vào mắt Archie. “Cậu có gì muốn nói với tôi không?”

Archie buông tay và nhìn lên. Chiếc điện thoại. Chết tiệt. Anh đã làm gì với chiếc điện thoại? Anh nhớ mình vẫn giữ nó khi ngủ thiếp đi. Sau đó, anh phải rời khỏi nó, khi đi tới phòng của Courtenay. Anh đã làm gì với nó khi trở lại giường? Anh cố che giấu sự hoảng loạn chắc chắn hiện rõ trên khuôn mặt và tập trung vào cuộc trò chuyện. “Cô vợ cũ nghĩ mối quan hệ đó bắt đầu từ bao giờ?”

“Hai tháng trước”, Henry đáp.

Họ nghĩ rằng ả đã chạy trốn, rằng ả đã rời khỏi đất nước này. Nhưng ả vẫn ở đó suốt thời gian qua. Họ sẽ không bao giờ được an toàn. “Cô ta thậm chí chưa từng rời khỏi thành phố”, Archie nói.

“Tại sao lại giết Courtenay Taggart?” Henry hỏi.

Archie nhìn ra cửa sổ. Nếu anh không nói chuyện với Courtenay để cô bỏ mảnh Formica xuống thì cô vẫn còn sống. Cô sẽ không tự làm tổn thương mình, không phải vì điều đó. Vì Chúa, cô đã cứa cổ tay mình theo chiều ngang. Cô chỉ muốn ai đó chú ý đến mình. Anh phải trở thành người hùng. Và điều đó đã khiến Courtenay phải trả giá bằng tính mạng của mình. “Vì tôi đối xử tốt với cô ấy”, anh khẽ nói.

“Archie”, Henry nói. “Bây giờ cậu phải thành thật trả lời tôi. Gretchen đã liên lạc với cậu chưa?”

Archie liếc về phía sàn nhà để xem điện thoại có rơi khỏi giường không. Nó không có ở đó. “Không”, anh nói.

Henry bặm môi dưới, ngả người ra sau ghế và khoanh tay lại. Chiếc ghế nhựa rên rỉ dưới sức nặng của anh. “Đêm qua Debbie đã rời khỏi thị trấn”, anh vừa nói vừa nhướng mày thăm dò Archie. “Cô ấy cùng lũ trẻ rời đi vì một kì nghỉ dài. Cô ấy đã gọi cho tôi từ sân bay.”

“Cô ấy cũng phải dùng những ngày nghỉ của mình chứ”, Archie nói.

“Phải”, Henry nói. “Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi cô ấy cất cánh ngay sau khi đến gặp cậu.” Anh ngập ngừng rồi gãi gãi sau gáy. “Điều tôi không hiểu là những việc này không chỉ vì cậu.” Anh ngẩng lên nhìn Archie. “Những việc cô ta làm ngoài kia không liên kết với nhau.”

Tất nhiên, Archie rất tập trung vào những gì đang xảy ra trong viện tâm thần, đến nỗi anh đã quên đi khung cảnh lớn hơn. Trạm dừng chân. Biệt thự Pittock. Ngôi nhà bỏ hoang. Nhãn cầu và những thi thể cũ. Gretchen không làm bất cứ điều gì mà không có kế hoạch. Có thể đáng lẽ Archie phải tìm ra nó. Có lẽ đó là một trò chơi.

“Đã xác định được đầu lâu của ai chưa?” Archie hỏi.

“Chưa”, Henry nói. “Nam giới. Đối chiếu DNA sẽ mất một vài ngày, nhưng nhóm máu khớp với một đôi mắt ở trạm nghỉ. Robbins nghĩ rằng anh chàng này đã chết vài năm rồi; đôi mắt được giữ trong một lọ formaldehyd.”

Nghe thật vô lý.

“Còn anh chàng John Doe [7] mà Susan tìm thấy hôm qua.” Henry ngừng lại. Hôm qua, Robbins đã gọi cho tôi. Mắt cậu ta đã được thay thế.

“May cho cậu là tất cả những gì cô ta lấy của cậu chỉ là lá lách thôi đấy.”

“Anh nói đúng”, Archie nói. “Cô ta có thể lấy con kỳ lân của tôi.”

Henry không cười.

Từ trên giường, lúc này Archie đã có thể nhìn thấy mặt trời như một mảnh màu da cam trên bầu trời. “Họ muốn tôi ra ngoài, phải không?” Archie nói.

Henry đứng dậy. “Họ quan tâm đến sự an toàn của các bệnh nhân. Bao gồm cả cậu.” Anh gấp cặp kính lại, đeo lên cổ áo sơ mi và nhét cuốn sổ vào túi quần jean. “Cậu có thể ở lại chỗ tôi. Tạm thời thôi. Cho đến khi chúng tôi tìm được chỗ khác.”

Một phòng giam bọc đệm xinh xắn ở New Hampshire chẳng hạn.

Henry bước tới trước mặt Archie và nhìn anh, lồng ngực Henry nở ra theo một tiếng thở dài. “Hãy nói rằng chúng ta không bị cô ta chơi đùa trong lòng bàn tay đi”, anh nói.

Archie biết Henry đang nghĩ gì: Gretchen thao túng George giết chết Courtenay vì biết rằng bệnh viện sẽ phải yêu cầu Archie rời đi.

“Tôi không phải là người đang gặp nguy hiểm.” Archie đáp.

“Tốt”, Henry nói. “Vì tôi không thể bảo vệ cậu.” Anh khoanh tay và nhìn chằm chằm Archie một lúc lâu trước khi nói tiếp. “Nếu cậu từng liên lạc với Gretchen, nếu cô ta tìm được cách nào đó để liên lạc với cậu, hoặc có một số thông tin khác có thể được sử dụng trong quá trình điều tra”, Henry hạ cằm và nhướng mày, “thì hãy để tôi phân bổ lực lượng bảo vệ.”

Archie gật đầu. Anh đã quen biết Henry mười lăm năm. Henry đã chăm sóc anh, trông nom việc uống thuốc của anh và thuyết phục anh quay lại làm việc. Anh ấy cũng là người đưa Archie đến viện tâm thần và ngồi cùng anh trong khi chờ anh được nhận vào. Anh ấy đã cho đi nhiều hơn những gì cần làm và Archie hiểu điều đó. Thế nhưng Archie không nói gì thêm.

Henry liếc nhìn đồng hồ và nhìn ra cửa sổ một lát. “Tôi đã gọi điện”, anh nói. “Rosenberg đang đóng dấu vào giấy xác nhận mức độ tỉnh táo mới nhất cho cậu.”

Chỉ cần như vậy. Để trở lại với thế giới. “Anh đang làm gì để tìm Gretchen?” Archie hỏi.

“Khi nào cậu muốn vượt qua mớ rắc rối và trở lại làm một cảnh sát thì tôi sẽ rất vui vì được thông báo với cậu”, Henry nói. “Cho đến lúc đó, cậu vẫn là một thường dân. Và việc của cậu là phải sống sót.” Anh bắt đầu rời đi, sau đó dường như đổi ý, bèn quay lại. “Tôi biết cậu đang giấu tôi chuyện gì đó”, anh nói.

Archie đã không di chuyển.

Henry nhìn anh một lúc, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.

Vào giây phút Henry rời đi, Archie thả tay xuống đầu gối và nhìn xuống gầm giường. Không có điện thoại. Anh đứng dậy và vuốt lòng bàn tay dọc theo giường, tìm kiếm một thiết bị liên lạc. Nhưng không có gì cả.

Nó đã bị lấy đi.

Archie nằm sõng soài trên sàn nhà dưới chân giường. Anh đã đánh mất kết nối duy nhất giữa mình và Gretchen.

Anh vẫn ngồi đó khi Frank bước ra từ hội trường với một đốm lòng đỏ trứng trên bộ đồ ngủ.

Gã không nhìn Archie. Không nói lời chào. Không nhắc đến thực tế là có hai người trong viện tâm thần đã chết vài giờ trước đó.

Frank.

Archie đứng dậy và đi qua giường của Frank vào phòng tắm chung. Không có gì trong đó ngoài vòi hoa sen, bồn rửa gắn vào tường, bồn cầu và gương kim loại. Không có bồn tắm. Debbie sẽ ghét nó.

Archie đứng trong đó một phút, hai tay chống hông, chờ đợi với trái tim đập thình thịch. Sau đó, anh nhìn lên chiếc gương kim loại và tự nói với hình ảnh phản chiếu vặn vẹo của mình, “Này Frank. Vào đây xem này.”

Frank là người đàn ông to lớn, nặng nề, nhưng yếu ớt. Ngay khi gã bước vào, Archie đá cánh cửa, túm lấy vai gã và đẩy vào tường. Đôi mắt của Frank liếc về phía cửa phòng tắm.

Không có camera giám sát trong phòng tắm. Họ có một vài phút trước khi có người tới kiểm tra. Hoặc có lẽ là nhiều hơn.

Archie dựa vào Frank và hạ giọng thành tiếng gầm gừ. “Nó đâu rồi?” Anh nói.

Những hạt mồ hôi tích tụ dần trên trán Frank. Gã rụt cằm vào một inch. “Cái gì?” Gã hỏi lại.

“Điện thoại”, Archie rít lên. “Nó ở trên giường của tôi. Và bây giờ nó đã biến mất.” Anh bẻ gập một khuỷu tay của gã và áp cẳng tay vào vết lòng đỏ trên ngực Frank. “Anh đã làm gì với nó rồi hả Frank?”

Miệng Frank mở ra và đầu lưỡi gã chạm vào giữa môi. “Tôi không thở được”, gã nói.

Gã thực sự hoảng loạn, điều đó khiến Archie mủi lòng một chút. Anh muốn đe dọa Frank chứ không phải là làm gã lên cơn. Archie kề miệng vào bên tai Frank. “Tôi cần chiếc điện thoại đó”, Archie nói. “Nó rất quan trọng.”

Frank sợ hãi nhìn Archie. “Tôi chỉ muốn gọi cho em gái mình”, gã nói. Rồi gã vẫy tay về phía cửa phòng tắm. “Nó ở trong ngăn kéo dưới cùng của tôi”, gã nói tiếp. “Lấy nó đi.”

Archie lùi lại và Frank thoát khỏi tay anh, trượt xuống theo bức tường.

“Tôi xin lỗi”, Archie nói.

Anh bước ra khỏi phòng tắm, lục lọi trong ngăn kéo dưới cùng của Frank và tìm thấy chiếc điện thoại dưới đống đồ lót xếp ngay ngắn. Archie liếc lên camera an ninh. Anh không quan tâm. Họ sẽ không lấy nó khỏi tay anh. Dù sao anh cũng sẽ rời khỏi đây.

Rồi Archie trở lại cửa phòng tắm.

Frank đang cuộn tròn trên sàn nhà.

“Mà anh có em gái không vậy, Frank?” Archie nói.

Frank không trả lời.