← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24

Sarah Rosenberg mặc quần lửng màu đen Lycra, dép xỏ ngón và áo sơ mi cotton trắng dài tay bên ngoài áo phông màu xám. “Tôi không tán thành điều này”, chị nói.

Archie đang thu dọn đồ đạc. Việc này không mất nhiều thời gian. Chỉ riêng sách của anh đã chiếm nửa chiếc túi du lịch. Anh cất đồ vệ sinh vào túi ngoài, và bây giờ anh đang dọn sạch tủ quần áo cho vào túi, từ ngăn kéo này qua ngăn kéo khác.

Chị nhìn quanh. “Frank đâu rồi?” Chị hỏi.

“Đang đi sinh hoạt nhóm buổi sáng”, Archie đáp. Anh gom một đống tất và bỏ chúng vào túi. Sự thật là anh không biết Frank ở đâu.

“Tôi muốn làm kiểm tra”, Archie nói với Rosenberg. Cũng là để hợp thức việc rời khỏi đây.

Rosenberg đóng cửa phòng. “Hôm qua anh còn bảo mình sẽ gây nguy hiểm cho bản thân”, chị nói.

Archie nghĩ về Courtenay, cô đã chảy máu đến chết trên giường. “Bây giờ tôi đã thành mối nguy hiểm cho những người khác”, anh nói.

Rosenberg ngồi trên mép giường, nhét một chân gọn gàng dưới chân kia. “Nếu anh cần giúp đỡ thì nơi này sẽ không từ chối anh.”

Archie chuyển sang ngăn kéo đựng áo sơ mi. “Tôi không cần phải ở đây”, anh nói. “Tôi đã khỏe lại. Không còn nghiện thuốc nữa.”

“Anh đang dùng các loại thuốc khác nhau.” Rosenberg nói.

Archie bỏ đống quần vào túi của mình. “Nếu tôi ở lại đây, cô ta sẽ tìm cách khác để xâm nhập. Và cô ta sẽ giết người khác. Tôi đã cứu Courtenay. Vì vậy cô ta giết cô ấy. Chị đã giúp tôi, Sarah. Tôi quý chị. Gretchen chắc chắn sẽ tìm ra điều đó ngay thôi.”

Giọng nói Rosenberg bị mắc kẹt trong cổ họng. “Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi nói là nếu tôi ở đây thì cô ta sẽ truy đuổi chị.”

Rosenberg tái mặt. “Tôi còn có con.”

“Tôi biết”, Archie nói.

“Ở đây có chương trình ngoại trú”, Rosenberg nói. “Anh có thể đến dự các buổi gặp mặt. Trong một tuần hoặc lâu hơn. Anh cần tiếp tục gặp bác sĩ nội khoa và bác sĩ chuyên khoa gan.” Chị lắc đầu tựa như không thể tin những gì mình đang làm. “Anh không được liên lạc với cô ta.”

“Tôi còn chẳng biết cô ta đang ở đâu”, Archie nói.

Rosenberg nghiêng người về phía trước. “Nếu không có Vicodin thì thật dễ dàng để không uống chúng”, chị nói. “Nhưng nếu có vài viên đặt trước mặt thì anh sẽ làm gì?” Chị đặt vấn đề và chờ đợi câu trả lời trong khoảng một phút, sau đó chị đứng dậy. “Tôi cần phải điền vào một số giấy tờ.” Chị ngừng một chút và Archie nghĩ rằng anh nhìn thấy một tia sợ hãi trong thái độ chuyên nghiệp của chị. “Những cái chết vẫn chưa kết thúc phải không?”

Archie ngồi xuống chiếc ghế nhựa cạnh cửa sổ. Anh có thể cảm thấy chiếc điện thoại rung trong túi. “Mới chỉ là sự khởi đầu thôi.”