← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 26

Archie cầm hộp thuốc bằng đồng, cảm nhận sức nặng của nó. Anh luôn mang nó trong túi suốt hai năm qua. Lấy hết viên thuốc giảm đau này tới viên thuốc giảm đau khác từ nó. Nó là thứ đầu tiên anh chạm tới vào buổi sáng và là thứ cuối cùng rời khỏi tay anh vào ban đêm. Bây giờ nó trống rỗng. Chỉ là một di vật còn lại từ kiếp trước. Anh nhìn nó một lúc, rồi thả nó vào cái túi dưới chân và rút ra món đồ tiếp theo từ hộp vật dụng cá nhân vừa được trạm y tá trả lại. Thắt lưng của anh. Một chiếc điện thoại di động đã tắt ngúm. Chìa khóa. Giày.

Lúc anh đang luồn thắt lưng qua các vòng đai quần thì Henry bước tới gần với chiếc điện thoại trên tay. Trông anh có vẻ không vui. “Có một thi thể tại Vườn Hồng”, anh nói.

“Ở sân đấu à?” Archie hỏi. Đội Blazers chơi tại một sân đấu có tên là Vườn Hồng.

“Không”, Henry nói. “Vườn Hồng thực sự. Nơi có đầy hoa ấy.”

Năm 2003, Gretchen đã giết một người phụ nữ và bỏ lại thi thể trong Vườn hồng. “Vậy là có hai địa điểm đã lặp lại”, Archie nói. “Vườn Hồng và Biệt thự Pittock.” Archie cài thắt lưng. Nó siết chặt hơn lần trước anh đeo nó.

“Tôi biết”, Henry nói.

“Chờ tôi một chút”, Archie thả một chiếc giày xuống và xỏ chân vào.

“Cậu đang là một thường dân”, Henry nói. “Nhớ chưa?”

Archie đang buộc giày bèn ngẩng lên.

Henry đưa chìa khóa nhà cho anh. Rồi nhìn qua vai Archie. “Rắc rối của anh tìm đến rồi kìa.”

Archie xoay người và thấy Susan Ward đi dọc theo sảnh tiến về phía anh. Cô mặc quần jean đỏ, áo phông trắng, đi bốt đen có dây buộc và mang theo chiếc túi màu đỏ khổng lồ. Và cô nhuộm tóc tím.

“Xin chào”, cô nói, tay chạm vào mái tóc.

Susan Ward. Archie đã không nhìn thấy cô kể từ khi anh chuyển vào đây. Nhưng anh biết rằng cô vẫn ở ngoài đó, trong phòng chờ vào hầu hết các buổi sáng. Anh từ chối gặp cô. Nhưng nếu anh cho phép mình thừa nhận thì sự thật là anh thích thú khi biết cô chỉ cách mình một bức tường.

“Anh không nên dính líu đến cô ấy”, anh nói với Henry.

Henry đang kiểm tra tin nhắn trên chiếc điện thoại BlackBerry. “Cô ấy đã dính vào rồi”, anh nói.

“Tôi đang viết một bài về người bệnh tâm thần bị sát hại”, Susan nói.

“Là bệnh nhân”, Archie thở dài nói. “Không phải là người bệnh tâm thần.”

Henry nhìn lên từ chiếc BlackBerry của mình. “Đưa cậu ấy đến nhà tôi”, anh nói với Susan. “Được chứ? Vào nhà. Khóa cửa lại.” Rồi anh quay sang Archie. “Tôi đang điều một xe tuần tra trực trước cửa.”

Nghe kiểu Henry nói thì Archie không chắc là đơn vị tuần tra có nghĩa vụ giữ Gretchen ở ngoài hay nhốt Archie ở bên trong.

“Anh có nhận được hộp kẹo Brownie mẹ tôi gửi không?” Susan hỏi Archie.

“Tôi không nghe ai nhắc đến nó”, Henry nói rồi bỏ đi.