← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 27

Đã hai tháng kể từ khi Susan trông thấy Archie Sheridan. Lần cuối cùng cô nhìn thấy anh là khi anh nằm trên giường bệnh với bốn mươi mũi khâu ở cổ và bụng thì đầy Vicodin. Bây giờ trông anh khỏe hơn. Nhưng trong trại tế bần có người trông còn ổn hơn thế.

“Vậy mọi chuyện thế nào rồi?” Cô nói không đầu không cuối.

Họ đang ngồi trong chiếc xe Saab của cô, đi ra khỏi khu vực bệnh viện. Susan không biết Henry sống ở đâu nên Archie phải chỉ đường.

Họ vừa rẽ hướng đông vào khu Glisan, và trên đoạn đường nối tới 1-84, xe cộ xếp hàng dài tới nửa dặm. Archie nheo mắt nhìn mặt trời sáng muộn. “Chuyện gì mà tắc thế nhỉ?” Anh hỏi.

“Không có câu ‘Này, cô có khỏe không. Tôi đã rất nhớ cô. Xin lỗi vì đã bắt cô đợi ở sảnh suốt những buổi sáng vừa qua’ sao?”

“Đường cao tốc bị kẹt”, Susan đáp. “Mọi người đang cố gắng ra khỏi thành phố.”

Họ đã đi qua biển quảng cáo giới thiệu tập sắp tới của Kẻ giết người hàng loạt quyến rũ nhất nước Mỹ với sự có mặt của Gretchen Lowell.

Cô nhận thấy ánh mắt của Archie nán lại khi họ lái xe qua. “Có chuyện gì với mọi người vậy?” Anh hỏi.

Susan liếc nhìn anh. “Tôi muốn viết một cuốn sách về nỗi ám ảnh văn hóa của chúng ta với Mỹ nhân đoạt mạng. Chắc là Henry nói với anh rồi nhỉ?”

Archie với xuống dưới chân và cầm một chiếc phong bì màu hồng lên. “Cái gì thế này?” Anh hỏi.

Susan tròn mắt. Cô đã ném tất cả những thứ nhảm nhí từ trong chiếc hộp của mình xuống sàn xe. “Mấy thứ quà Valentine vớ vẩn ấy mà”, cô nói. “Nó ở trong hộp thư của tôi ở tòa soạn Người đưa tin. Tôi nghĩ nó là do Derek nhét vào. Ý tôi là ai lại đi tặng nó vào tháng Tám chứ? Tôi đoán nó thật lãng mạn, nhưng thật trời ơi đất hỡi, phải không?”

Archie lật nó lại và kiểm tra địa chỉ trả lại. Susan không biết địa chỉ này. Một con phố nào đó ở tây nam Portland. Anh rút tấm thiệp ra khỏi phong bì.

“Anh đang định xem thư của tôi đấy à?” Cô không thực sự quan tâm. Cô đã mở nó rồi. Không có chữ viết bên trong, chỉ là một tấm thiệp cũ kĩ, xấu xí với hai trái tim được nối với nhau bằng sợi dây chuyền vàng.

Archie thò tay ra ghế sau và kéo chiếc túi du lịch của mình lên đùi, thọc tay vào nó, rút tấm thiệp ra và đưa cho Susan xem.

Chúng cùng một loại thiệp.

“Hôm qua đã có kẻ nào đó gửi cho tôi ở bệnh viện”, anh nói. Anh chỉ vào địa chỉ trả lại trên thiệp của mình. 397 Fargo.

“Đó là nơi tôi tìm thấy cái xác”, Susan nói.

Rồi anh chỉ vào địa chỉ trên thẻ của cô. Cùng một nét chữ viết tay.

“Chúng ta cần phải đến địa chỉ này”, Archie nói.

Susan lắc đầu. Cô đã có bản thảo để viết. Cô không có thời gian để bị Gretchen Lowell sát hại. “Anh mất trí rồi”, cô nói. “Anh nên gọi cho Henry.”

Archie lại thò tay xuống sàn xe và cầm tờ Người đưa tin sáng nay. Susan thực sự cần phải giữ cho chiếc xe sạch hơn. Anh chỉ vào bản phác thảo trên trang nhất. “Đây là nơi anh chàng này sống”, anh nói.

“Sao anh biết chuyện đó?” Susan hỏi.

“Tin tôi đi”, Archie nói.

“Thế Henry thì sao?” Susan hỏi tiếp.

“Chúng ta sẽ gọi cho anh ấy sau khi kiểm tra xong. Nếu bây giờ chúng ta nói với Henry thì anh ấy sẽ không để chúng ta đi.”

Hay đấy. Đầu tiên là cuộc gọi nặc danh. Bây giờ là thư. Các bộ phận cơ thể. Nó giống như một trò tìm đồ vật đầy điên dại. Chạy theo những manh mối với một cảnh sát nửa tỉnh nửa điên, ám ảnh với kẻ giết người hàng loạt và đang phục hồi sau cai nghiện, không phải là một ý hay. Cô biết điều đó. Thế nhưng, lại một lần nữa, càng dành nhiều thời gian với anh, cô càng có nhiều thời gian để nói chuyện với anh về việc hợp tác trong một cuốn sách.

“Được rồi”, cô nói.

“Trên đường đi, tôi muốn cô kể cho tôi nghe mọi thứ cô nhớ về thi thể trong căn nhà đó”, Archie nói.

Susan tránh khỏi đoạn đường tắc, rẽ sang một con đường nhánh để quay đầu xe và đi về phía tây. “Tôi đã nhuộm tóc màu tím”, cô nói.

Susan nghĩ mình đã thấy Archie cười.

“Tôi thấy rồi”, Archie nói.