← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 29

Địa chỉ trên tấm thiệp của Susan nằm ở bên kia sông phía tây nam Portland, trong một khu phố không có cây cối hay vỉa hè. Họ phải đi qua ba đường cao tốc để đến đó. Susan nhìn qua kính chắn gió về phía tòa nhà thù lù xấu xí. Kính chắn gió bị bẩn, có thể thấy những đường cong trộn lẫn những cái chân bé bằng lông mi và nước dịch màu vàng ở những chỗ cần gạt nước quẹt bọ chết lên kính. Đó là những gì cơn mưa hè gây ra, nó chỉ làm vấy bẩn mọi thứ xung quanh.

“Tôi xin lỗi về tấm kính chắn gió”, cô nói.

Archie không trả lời. Anh nhìn tấm thiệp Valentine trong tay rồi lại nhìn lên tòa nhà. “Nó đây rồi”, anh nói.

“Bên nào?” Susan hỏi. Căn nhà song lập có mái bằng vuông vắn xây từ những năm 1980 nằm ở cuối con đường cụt. Trông nó có vẻ không được dọn dẹp. Những viên gạch nhiều màu của tầng một không khớp với mặt nhựa vinyl màu xám của tầng hai. Có hai cửa trước, một màu xám, một màu xanh, mỗi cửa đều có mái hiên bằng bê tông. Mái hiên trên cánh cửa màu xám trống không; còn mái hiên trên cánh cửa màu xanh được trang trí bằng những cây trồng trong chậu đất nung. Cờ cầu nguyện của một tôn giáo bị rách nát, tung bay trên lan can.

“4A”, Archie nói.

Cánh cửa màu xanh.

Anh bắt đầu ra khỏi xe.

“Chờ chút”, Susan nói. “Anh có súng không?”

Archie nở nụ cười kiên nhẫn. “Viện tâm thần không thích súng đâu”, anh nói. “Hơn nữa tôi đã trả súng lại khi nghỉ phép rồi.”

“Vậy hãy đi mua một khẩu hoặc một thứ gì đó ở Wal-Mart”, Susan nói.

Archie nhướng mày.

“Được rồi”, Susan nói, “nhưng tôi đang đi cùng anh mà. Phải có người giữ cho anh khỏi bị giết chứ.”

Anh có vẻ không có tâm trạng để tranh luận. Susan luôn có một cách đặc biệt để mọi người phải đầu hàng cô như thế. Cô ra khỏi xe và theo anh lên lối đi bê tông dẫn đến nhà 4A. Xung quanh không có ai. Một con sóc đơn độc chạy qua sân rồi chui qua một hàng rào nguyệt quế sắp chết bên đường.

Archie leo ba bước lên trước hiên nhà và bấm chuông cửa. Susan nghe thấy một tiếng ro ro kiên trì, giống như tiếng của đồng hồ hẹn giờ lò nướng vang tới từ bên kia cánh cửa. Nhưng không ai trả lời.

“Anh sẽ không đột nhập vào phải không?” Susan hỏi. “Vì tuần này tôi vừa đột nhập vào một căn nhà khác.” Cô nghẹn lại cười. Archie sẽ không đột nhập vào một ngôi nhà. Anh là một người trưởng thành. Và là một cảnh sát. Anh sẽ gọi cho Henry ngay lập tức.

Susan liếc xuống phố. Vẫn không có ai lai vãng. Không một bóng xe hơi. Con sóc đã biến mất.

Archie ngồi thụp xuống. Dạ dày của Susan thắt lại. Anh định đột nhập vào thật. Anh định phá khóa. Cô tưởng tượng đến cảnh anh xin cô một cái kẹp tóc. Đó là những gì người ta luôn làm trong các bộ phim. Cô cảm thấy tồi tệ bởi vì cô không có cái kẹp tóc nào. Anh sẽ phải sử dụng thẻ tín dụng.

Nhưng anh không đòi kẹp tóc. Anh lật tấm thảm chùi chân lên. Nó được làm từ sợi gai dầu, cô biết rất rõ điều đó. Bên dưới tấm thảm là một chiếc phong bì. Góc của phong bì đã bị lộ ra ngoài nhưng bây giờ cô mới nhìn thấy, trước đó cô chẳng mảy may phát hiện ra.

“Cái gì vậy?” Susan hỏi.

Archie nhặt chiếc phong bì, giữ bên mép và lật nó lên để cô có thể nhìn thấy nó. Trên đó, tên Archie được viết bằng nét chữ viết tay giống hệt trên tấm thiệp Valentine. Anh giơ phong bì lên trời và nhìn nó. Rồi anh mỉm cười.

“Cô có cây bút nào không?” Archie hỏi.

Susan thò tay vào túi ngoài của túi xách và rút ra cây bút dạ màu đen. Archie cầm lấy cây bút và lướt nó dưới nắp phong bì rồi đưa dọc theo đường keo cho đến khi phần nắp được mở lên. Tay vẫn giữ bên mép phong bì, anh ngó vào trong rồi lật phong bì lại. Một chiếc chìa khóa rơi vào lòng bàn tay anh.

Susan cảm thấy vai mình co rúm lại. Hồi học đại học, cô từng chơi một trò chơi như thế này. Một cuộc truy tìm đồ vật, mỗi địa điểm mang lại một manh mối khác. Nhưng những thứ ngày đó cô tìm chỉ là tượng thần lùn giữ cửa mà thôi.

Archie bỏ phong bì vào túi áo khoác, nắm tay bao lấy khóa cửa và gõ lên cánh cửa màu xanh. “Cảnh sát đây”, anh hô. “Tôi là Archie Sheridan. Có ai trong nhà không?”

Nhưng không ai đáp lại.

Archie nhún vai với Susan và đẩy chìa khóa vào ổ khóa. “Ở lại đây”, anh nói.

Susan nhận ra rằng Archie là một bệnh nhân tâm thần vừa mới xuất viện và họ chuẩn bị mở cửa mà chẳng biết có cái gì ở bên kia cánh cửa; họ không có phương án dự phòng, không có súng và không ai biết họ đang ở đâu. Cô không thường xuyên nghe theo tiếng gọi của lý trí nhưng đây không phải là một ý kiến hay.

“Anh không cần lệnh khám xét à?” Cô hỏi.

“Tôi được mời vào mà”, Archie nói rồi tuột giày ra.

“Anh đang làm gì đấy?”

Archie xếp thẳng đôi giày, gót chân giẫm lên gót giày như thể có ai đó đã bỏ đôi dép của anh ấy ở cuối giường. “Cố gắng không làm ô nhiễm một nơi có thể là hiện trường vụ án.”

Cổ họng của Susan co thắt. “Tôi không chắc đây là một ý hay”, cô nói.

Archie đứng đờ người trên đôi tất trong một giây, như thể anh đang quyết định xem nên gọi món gì, rồi anh xoay tay nắm cửa và đi vào trong, khép cánh cửa lại sau lưng. Những lá cờ nguyện trên lan can nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Susan không biết phải làm gì. Đợi ở đó như Archie đã bảo cô? Anh ấy điên rồi. Quả thật giống như phát điên. Nếu cô đi vào bên trong thì sao? Điều đó cũng thật điên rồ. Cô liếc xuống đôi giày của Archie, vẫn còn dây buộc, đặt cạnh nhau bên những chiếc bình đất nung xếp dưới mái hiên. Cây trong chậu có lông, lá hình con ngao; bên trong chúng là một màu hồng thâm bợt bạt, giống như miếng thịt sống. Cô nhìn lên cánh cửa màu xanh, miệng khô khốc. “Archie?” Cô khàn giọng gọi.

Mỗi cái cây trồng trong chậu đất nung, là một cây bắt ruồi Venus.