CHƯƠNG 31
Những đường gân trên cổ Henry phồng lên và tai anh đỏ hồng lên như màu cục tẩy trên bút chì. Susan cố gắng không co rúm lại khi bóng dáng anh ập xuống người cô, còn Archie thì vẫn ngồi yên trên ghế. “Hai người mất trí rồi sao?” Henry nói. Phía sau lưng Henry, người chết đang ngồi bất động trên màn hình tivi. Họ đã xem video này nhiều hơn hai lần kể từ khi Henry xuất hiện. Thế nhưng cảm giác kì lạ không hề bớt đi chút nào.
Henry quay cái đầu vuông của mình về phía Archie và giơ hai tay lên. “Đột nhập à?”
“Tôi có một chiếc chìa khóa”, Archie nhắc nhở anh.
Henry đã đến cùng Claire và bốn cảnh sát tuần tra, mấy người đó lúc này đang lùng sục quanh căn hộ như những chàng trai đột nhập vào ký túc xá nữ. Họ đã tìm thấy hộ chiếu của người chết để trong ngăn kéo tủ quần áo. Tên cậu ta là Fintan English.
“Lệnh khám của anh đâu?” Susan lẩm bẩm.
Henry quay đầu nhìn cô. “Tôi đang điều tra một vụ đột nhập”, anh nói. “Hai ngày qua đã có một chuỗi sự việc như thế xảy ra.” Anh đặt tay lên hông và nhìn chằm chằm Archie. “Tôi phải giải thích điều này trước tòa như thế nào đây?”
Archie nhún vai. “Chẳng có tên tội phạm nào ở đây cả, Henry ạ”, anh nói.
Susan chỉ một ngón tay vào tivi. “Còn người chết thì sao?” Nếu tên của cô là tiếng Fintan English thì có lẽ cô cũng phát cáu lên mất.
“Cậu ta bị bệnh tâm thần”, Archie nói. “Cậu ta muốn lấy lá lách ra. Cậu ta tìm kiếm một vài người trên internet để làm điều đó. Anh có thể tìm người trên internet để làm bất cứ điều gì.” Anh méo miệng. “Dọn dẹp gạch đá trong sân. Anh nên thấy hạnh phúc. Vì đây không phải vụ giết người do Gretchen ra tay. Có lẽ mọi người sẽ nhẹ nhõm hơn một chút.”
Henry thở dài nặng nề và gãi chỗ cổ họng. “Vậy cậu ta tìm kiếm trên mạng Những người nghĩ Gretchen Lowell thật tuyệt vời, và dừng chân ở trang web hội người hâm mộ Gretchen Lowell của cô đấy nhỉ.”
“Đấy không phải trang người hâm mộ của tôi”, Susan nói dứt khoát.
“Rồi đăng bài viết buồn thối nát của cậu ta lên”, Henry tiếp tục. “Rồi tìm thấy một số kẻ đủ điên để lo việc này. Cậu ta không thích lá lách. Còn họ muốn chơi trò giết người hàng loạt. Thế là kết đôi với nhau ở thiên đường của những kẻ tâm thần. Họ đã dùng ngôi nhà bỏ hoang làm địa điểm thực hiện phẫu thuật. Nhưng họ không biết cách mà Gretchen đã làm. Thế nên thằng nhóc đã chết.”
“Có lẽ đó là lý do lá lách dê được tìm thấy ở Gorge”, Archie nói. “Để thực hành.”
“Còn cái đầu lâu?” Henry nói. “Hai thi thể ở Vườn Hồng nữa?” Courtenay Taggart thì sao? Theo cậu, tất cả đều là tác phẩm của mấy nhóm hâm mộ loạn trí sao? Rằng Gretchen đang ở trong một cái lều nào đó và đọc bù mớ sách báo viết về chính mình sao?”
Susan liếc lên màn hình tivi lần nữa. Việc tạm dừng đã khiến Fintan English bất động với đôi mắt nhắm nghiền. Cô đã nhìn thấy cái chết của cậu ta vào sáng hôm qua, và bây giờ cậu ta ở đây, sẽ sớm trở thành một tin giật gân bệnh hoạn khác trên YouTube.
“Tôi không biết”, Archie nói.
Susan nhìn qua anh. Có một điều cô chắc chắn: Archie Sheridan biết nhiều hơn những gì anh đang kể.
Henry lên tiếng, “Cô sẽ cho chúng tôi xem nhật ký cuộc gọi của cô chứ?”
Không có lý do gì để giấu Henry. “Đây là một ngõ cụt”, Susan đáp. “Tôi đã tìm nó. Đó là một chiếc điện thoại công cộng ở MLK, cách nơi tôi tìm thấy thi thể khoảng một dặm.” Chúc may mắn với dấu vân tay đó. Susan nghĩ.
Henry đưa nắm đấm lên miệng trong một phút và áp nó lên môi trên của mình. Rồi anh thả tay xuống. “Hãy để chúng tôi sao chép ổ cứng của cô”, anh nói tiếp.
“Để anh có thể theo dõi lịch sử lướt web của tôi à?” Susan nói. “Quên chuyện đó đi.” Ý nghĩ về việc Henry có quyền truy cập vào ổ cứng của mình, nơi lưu cuốn tiểu thuyết đang viết dở, những vần thơ non nớt và nghiên cứu về bệnh trĩ vào tháng trước khiến cô cảm thấy đau bụng. “Tôi đang phải lo những bài viết khác với những nguồn tin quan trọng và nhiều bí mật.” Cô tìm đến Archie để được hỗ trợ. Anh là người tinh ý. Anh đã hiểu. Nhưng anh chỉ ngồi trên chiếc ghế dài, ánh mắt xuyên qua Henry, nhìn về phía hình ảnh trông như sắp chết của Fintan English. “Giới nhà báo không thể đưa ổ cứng của mình cho cảnh sát”, Susan nói. “Đó là quy tắc.”
“Đám tội phạm”, Archie nói bâng quơ, “không giúp cậu ta trị liệu tâm thần. Cậu ta bị bệnh.” Anh nhìn lên Henry. “Còn bọn chúng thì lợi dụng cậu ta.”
Một cái gì đó trôi qua giữa họ, Henry hắng giọng rồi dựa vào Susan, hai tay chống lên đầu gối. “Tôi đã bảo cô đưa cậu ấy về nhà cơ mà”, Henry nói.
“Xin lỗi”, Susan đáp.
“Tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra”, anh nói với Susan. “Nhưng cậu ấy không thể ở đây được.” Anh nhìn hai người. “Hãy đưa cậu ấy đến nhà tôi. Nếu bất cứ ai liên lạc với cô bằng địa chỉ bí ẩn, thiệp chúc mừng khó hiểu… thì hãy bỏ qua bản năng tự nhiên chuyên cản trở luật pháp của hai vị và gọi cho tôi.”
Archie nở một nụ cười dễ chịu mà lơ đãng. “Chắc chắn rồi”, anh đáp.
“Đi đi”, Henry nói.
Susan và Archie đứng dậy, bắt đầu đi về phía cửa.
“Chuyện này sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều”, Archie nói vọng lại với Henry khi họ rời đi. “Chúng đang cảm thấy vui vẻ.” Cửa cánh mở ra và anh bước qua nó dưới ánh mặt trời, đi ra ngoài hiên nhà xếp đầy cây bẫy ruồi Venus. Susan đi theo anh.