← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 34

Con hải âu bay đi rồi.

Đã mười phút kể từ khi Archie theo Jack Reynold vào lâu đài Tudor, để lại Susan đứng cùng vị luật sư trên bến tàu.

Luật sư hắng giọng. “Vậy cô có lớn lên ở Oregon không?” Anh ta hỏi.

Susan đáp lại anh ta bằng sự im lặng. Nhưng rõ ràng anh ta không nhận ra điều đó. “Khách hàng của anh có sẵn súng và điện thoại di động trả trước à?”

Vị luật sư đang mặc một bộ đồ màu xám đắt tiền và áo sơ mi cài nút màu đen, cổ áo mở ra. Susan có thể vừa ngưỡng mộ trang phục của anh ta vừa không ưa gì anh ta.

Vị luật sư đút tay vào túi và nhìn ra hồ. “Ông ấy thích chuẩn bị sẵn mọi thứ”, anh ta nói.

Thế đấy. Susan nheo mắt. “Chính xác thì khách hàng của anh làm nghề gì?”

Tay luật sư bèn quăng cho cô một nụ cười phản xạ. “Ông ấy làm trong ngành bất động sản.”

“Ờ hớ”, Susan nói. Cô lấy điếu thuốc ra khỏi túi, châm lửa và hút một hơi. Thường thì cô sẽ hỏi ý kiến trước rồi mới hút. “Ông ấy với Archie là bạn bè à?”

Luật sư dừng lại và có vẻ như đang suy nghĩ câu trả lời. “Archie luôn thoải mái chia sẻ thông tin về vụ án cho gia đình ông ấy. Họ đã quen thân từ lâu.”

“Anh đã làm việc cho ông ấy được bao lâu rồi?

“Ông ấy là khách hàng đầu tiên của tôi. Ngay sau khi tôi tốt nghiệp trường luật.”

“Để tôi đoán nhé”, cô nói, “anh học trường Lewis & Clark phải không?” Tất cả các luật sư trong thành phố đều đến từ Lewis & Clark. Đôi khi Susan nghĩ rằng đó phải là một yêu cầu trong kỳ thi luật pháp của bang.

“Là Go Pioneers”, anh ta đáp.

“Họ nên đi kèm với Seaman”, cô nói.

“Xin lỗi?”

“Họ nên làm hình nộm Seaman. Chú chó dòng Newfoundland của Lewis. Nó đã luôn đi theo họ, khiến đường mòn Oregon trở nên tiếng tăm rực rỡ.”

“Archie gặp rắc rối phải không?”

Susan tròn mắt. “So với…”

Anh ta mở ví ra, lấy một tấm danh thiếp đắt tiền và đặt vào tay cô. “Cô có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào”, anh ta nói. “Tôi là một luật sư.” Góc khóe miệng của anh ta nhếch lên. “Và tôi rất kín miệng.”

Susan không thể hiểu nổi ý anh ta. Và cô không thích điều đó. Cô nhìn xuống đôi giày của mình. “Đây là một nơi khá đẹp.”

“Như một bức tranh vậy.” Anh ta lấy điếu thuốc ra khỏi tay cô, rít một hơi rồi trả lại.

Susan nhìn điếu thuốc.

“Cảm ơn”, anh ta nói. “Tôi đang cai. Nhưng thỉnh thoảng tôi lại lén hút.”

Một con hải âu khác đã hạ cánh trên bến tàu và mổ vào một ít mồi cũ đang bị nướng dưới ánh mặt trời.

“Tên của con gái ông ấy là gì?” Cô hỏi.

Luật sư chỉ về phía chiếc thuyền. Ở mặt sau, phía trên bánh lái, là tên của một cô gái được vẽ bằng chữ màu vàng lấp lánh và đen. “Isabel”, anh ta nói. “Cô ấy là em gái tôi.” Anh ta lại lấy điếu thuốc từ tay cô và rít thêm một hơi nữa. “Jack Reynold là cha tôi. Jeremy là em trai tôi.” Anh ta hút phần còn lại của điếu thuốc, ném nó xuống bến và giẫm lên nó. “Một gia đình lớn hạnh phúc đến chết tiệt.”