← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 35

“Chúng ta không định nói gì à?”, Archie nói.

Họ lái xe về phía nam trên Quốc lộ 43, trung tâm mua sắm LO alpine ở bên tay trái, quay trở lại Portland. Susan không trả lời anh. Một DJ trên kênh radio alt rock rền rĩ giới thiệu về phẫu thuật LASIK.

Archie nhún vai. Anh đặt khẩu súng và chiếc điện thoại di động lấy được từ chỗ Jack Reynold trên đùi mình. Anh rút hết đạn ra, sau đó bỏ chúng vào một hộc vuông nhỏ chuyên đựng tiền xu, rồi cho khẩu súng cùng điện thoại vào trong hộp găng tay của Susan.

“Anh đang làm gì vậy?” Susan hỏi.

“Chờ chúng ta rẽ sang đường bên kia”, anh nói.

“Không”, Susan nói. “Theo nghĩa rộng hơn. Anh đang làm cái quái gì vậy?”

“Tôi đang cố gắng đưa một đứa trẻ bị lạc lối ra khỏi tình huống xấu.”

Susan vung tay vào hộp găng tay. “Anh có một khẩu súng. Một khẩu súng chưa đăng ký.”

“Phải”, Archie nói.

“Ông ta là ai?”

Archie mỉm cười. “Ông ấy làm trong ngành bất động sản.” Susan có thể cảm thấy hàm cô nghiến chặt. Một ngày nào đó cô sẽ đặt tay lên vai Archie Sheridan và lắc cho đến khi nào sự thật văng ra mới thôi. Cho đến lúc đó, cô phải dựa vào những hành động tinh tế hơn.

“Luật sư của ông ta rất dễ thương”, cô nói.

Cô thấy Archie liếc cô bằng khóe mắt. “Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện đó”, anh nói.

“Tại sao?”

“Leo”, Archie nói chậm rãi, “làm việc cho Jack.”

“Làm cái gì?” Susan nói. “Hợp đồng bất động sản à?”

Archie kéo tai mình. “Jack chịu trách nhiệm nhập phần lớn số heroin đi qua Bờ Tây.”

“Anh không cần phải làm cho tôi vui đâu.”

“Tôi rất nghiêm túc.” Anh với tay tới dàn âm thanh. “Cô có phiền nếu tôi chuyển kênh không?”

Cô gạt tay anh ra. “Tôi thích bài hát này.”

Archie thở dài và ngồi lại.

Họ đang đi qua First Addition trên đoạn đường 43 uốn quanh bờ sông, nối liền Lake Oswego với John’s Landing. “Ông ta buôn bán ma túy ư?”

“Ông ấy là người buôn bán ma túy”, Archie nói. “Là hình chữ nhật trên cùng của biểu đồ tổ chức.”

Susan hỏi một câu hỏi hiển nhiên. “Tại sao anh không bắt ông ta?”

Ở bên trái, bên ngoài những cây tuyết tùng cổ thụ và những cây thường xuân Anh quốc là những ngôi nhà đẹp nhất Portland, và xa hơn nữa, trên ngọn đồi là khuôn viên của trường đại học Lewis & Clark. Sự thật là Susan đã nộp hồ sơ vào đó nhưng cô không được nhận làm sinh viên.

“Con gái của ông ấy đã bị sát hại”, Archie đáp.

“Thế nên ông ta được nhận Thẻ Thoát Tù?”

“Ông ấy rất thông minh”, Archie nói. “Ông ấy không phải là kẻ ở Old Town đi hối lộ để được chơi thuốc đâu. Ông ấy tránh tội tốt lắm.”

Susan nhìn qua Archie như muốn kiểm chứng. Anh đã thất bại trước ông ta.

“Sao thế?” Archie nói.

“Anh vừa lấy một khẩu súng từ tay kẻ ác”, giọng Susan cao dần. “Anh đang cố gắng giúp đỡ đứa con trai điên rồ của ông ta, người có thể liên quan đến việc mổ xẻ mấy người hippie tội nghiệp.” Hơn nữa ngoài kia còn có những thi thể khác, nguyên một cái đầu đấy, lạy Chúa. “Có thể còn nhiều hơn nữa.”

Archie im lặng một lúc. “Cậu ta đã ở đó”, anh nói nhẹ nhàng.

Susan liếc nhìn anh. Anh đang đối diện với cửa sổ bên ghế khách và nhìn ra sông.

“Jeremy”, Archie nói. “Chúng tôi tìm thấy thằng bé ở trong xe. Gretchen đã bắt cả hai. Chúng tôi thấy nó ngồi ở ghế khách. Còn cô chị gái ngồi ở ghế sau.

Một bí mật khác. Họ đã có một nhân chứng. Ai đó đã từng gặp Mỹ nhân đoạt mạng. Một người có thể nhận dạng cô ta, rất lâu trước khi họ biết rằng kẻ giết người là phụ nữ. Và họ đã che đậy nó. “Tại sao cô ta không giết cậu bé?”

“Tại sao cô ta không giết tôi?” Archie nói. “Tại sao cô ta làm những việc đó?”

Tầm quan trọng của tất cả những điều này đã làm Susan hiểu ra. Archie không phải là người duy nhất. Gretchen đã từng để người khác giữ được mạng sống. “Mọi người nghĩ rằng anh là nạn nhân duy nhất sống sót.”

“Chúng tôi không đưa cậu bé vào hồ sơ”, Archie nói. “Các nhà tâm lý học nói rằng cậu ta đang ở trong tình trạng trốn chạy. Cậu ta không nhớ bất cứ chuyện gì đã xảy ra.”

“Cô ta có bao giờ thú nhận điều đó không?”

“Không”, Archie nói. “Đây là một trong những hồ sơ mà tôi không thể khép lại.”

Anh liếc nhìn đồng hồ điện tử trên xe. Đã gần đến giờ ăn trưa. “Cô không có chuyện gì để kể sao?”