← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 36

Susan thả Archie xuống chỗ căn nhà hai tầng của Henry, rồi đợi cho đến khi anh vẫy tay với người cảnh sát tuần tra trong chiếc xe đậu trước nhà và đi vào trong. Sau đó, cô gọi cho Ian để kiểm tra. Anh ta đang ngồi ăn tại bàn làm việc - một việc mà anh ta thường làm mỗi khi bận ngập đầu, cô có thể nghe thấy tiếng anh ta nhai. Nó làm bụng cô réo lên.

“Bài viết về viện tâm thần đâu rồi?”

Ian cử hai phóng viên khác viết về vụ án Courtenay Taggart. Anh ta không cần cô phỏng vấn những người hàng xóm của gã bảo vệ và gọi cho gia đình của Taggart.

Susan moi từ dưới ghế ra một túi khoai tây chiên. “Tôi nghĩ rằng tôi có thể theo vụ này dưới góc độ của người hâm mộ”, Susan vừa nói vừa mở túi khoai. “Có phải Derek đã đăng câu chuyện Fintan English lên rồi không?” Cô đặt một miếng khoai vào miệng. Khoai chiên Kette vị muối và giấm. Trên xe cô đầy những túi khoai như vậy. Người ta tặng khoai kèm với những chiếc bánh sandwich ở tiệm bánh mà cô tới ăn trưa, nhưng cô luôn no bụng trước khi ăn chúng. Chúng bị quăng ở dưới ghế, ở ghế sau, trong cốp xe. Nếu xe của cô bị hỏng và bị mắc kẹt trong rừng thì cô sẽ ăn chúng trong nhiều ngày, nhưng sẽ rất khát. “To chuyện rồi đấy, Ian”, Susan nói. “Gretchen Lowell có thể không liên quan gì đến chuyện này. Mà là do những người hâm mộ cô ta. Đó là lý do tại sao họ vứt xác ở những nơi cô ta phạm tội.”

Ian dừng lại một nhịp. “Tiêu đề của hôm nay là: Mỹ nhân đoạt mạng lại ra tay”, anh ta nói. “Chúng ta cần bám sát điều này cho đến khi chúng ta biết điều gì đó khác hẳn.”

Susan thở phì ra, sau đó nhét vào miệng một miếng khoai tây chiên khác. “Anh đang bảo tôi đừng điều tra dưới góc độ người hâm mộ phải không?”

Ian hạ giọng. “Ý tôi là cô hãy thực hiện công việc của mình và giúp tôi có bài viết dài ba mươi inch về vụ giết người ở viện tâm thần vào cuối ngày hôm nay.” Cô nghe thấy anh ta đứng dậy và đóng cửa văn phòng lại. “Gretchen giúp báo bán chạy. Doanh số bán báo của chúng ta đã tăng gấp đôi kể từ tuần trước.”

“Những kẻ bắt chước tâm thần cũng giúp bán chạy đấy”, Susan nói. “Nếu chúng ta đăng vụ này lên, tên tuổi của tờ báo sẽ lan xa toàn thế giới. Điều đó tốt cho việc bán quảng cáo phải không?”

“Bọn bắt chước tâm thần đúng là hút khách đấy”, Ian đồng tình. “Nhưng chỉ được vài ngày thôi. Rồi sẽ chẳng ai quan tâm nữa. Bọn bắt chước tâm thần không thể viết dài kì như Gretchen Lowell. Tôi cần thêm vài ngày công nữa, giống như chúng ta đã từng được nhận. Mọi việc đều được lên kế hoạch rồi, Suzy…” Susan nao núng vì cái tên “Suzy”. “Nhưng nếu tôi có thể đăng số báo này, tôi có thể cứu vài người trong chúng ta”, Ian nói. “Tôi đang nói về việc sa thải tập thể. Quản lý có một danh sách. Cả cô và tôi đều có tên trên đó.”

Anh ta cúp máy.

Susan nhìn chiếc điện thoại của mình một lát rồi ném nó vào trong túi.

Thế là cô phải làm một công việc nhàm chán, có thể sai lầm, thay vì điều tra ở góc độ có thể thực sự tiết lộ sự thật. Trong khi đó, Archie Sheridan có một khẩu súng và anh sẽ làm gì đó. Cô không biết là gì. Nhưng anh sẽ làm một điều gì đó. Anh sẽ giúp đứa trẻ đó.

Cô ra khỏi xe, quay lại nhà Henry và gõ cửa.

Archie mở cửa, tay anh cầm một chiếc điện thoại như thể đang chuẩn bị gọi điện. Susan chỉ mơ hồ nhận thấy đó không phải là chiếc điện thoại mà Jack Reynold đã đưa cho anh.

Cô đưa ra túi khoai tây chiên. “Anh có muốn ăn khoai chiên không?”

Archie cất điện thoại vào túi. “Cô quay lại đây chỉ để hỏi tôi điều đó thôi sao?”

“Tôi muốn giúp đỡ”, Susan nói. “Tôi không biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng nó là địa chỉ sai. Ý tôi là, ngôi nhà ấy không nên ở đó.”

Archie có vẻ bối rối.

“397 Bắc Fargo”, Susan nói tiếp. “Ngôi nhà nơi tôi tìm thấy cái xác. Tôi đã tra cứu trên Google Earth và địa chỉ đó không tồn tại.”

Archie liếc nhìn chiếc xe tuần tra phía sau lưng cô. “Hãy vào trong xe của cô và đón tôi ở đâu đó trong khu phố. Tôi sẽ đi theo sau.”

Susan giơ laptop lên. “Hoặc chúng ta chỉ cần lên mạng thôi.” Cô trợn mắt và đi ngang qua anh để vào nhà. “Anh già quá rồi đấy.”