← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 37

Susan ngồi xuống sofa và đặt laptop lên bàn cà phê của Henry. Bàn cà phê được làm từ một khúc gỗ lũa khổng lồ đã được chà nhám, bóc vỏ và đặt lên mấy cái chân bàn. Trên bàn là tạp chí Tay đua nước Mỹ, ấn bản những mẫu đồ gỗ nổi tiếng, tạp chí Harper và một vỏ chai Arrogant Bastard Ale trống rỗng. Trên tường dán mấy tấm poster chụp Alaska cùng ảnh chụp những chiếc máy bay hai tầng cánh được đóng khung, một tàu đánh cá và tấm ảnh Henry Sobol trông chưa tới ba mươi tuổi đang đứng cùng một nhóm người bên cạnh Jimmy Carter.

Susan mở laptop và kiểm tra kết nối Wi-fi, cô chỉ cảm thấy hơi lo lắng khi Archie ngồi xuống ngay bên cạnh. Tín hiệu mạng duy nhất xuất hiện tên là “Chiến binh phương Bắc”. Đó là Henry. Nhưng bên cạnh biểu tượng mạng có thêm hình ổ khóa.

“Wi-fi của anh ấy được bảo vệ bằng mật khẩu”, cô nói.

“Thử Lynyrd Skynyrd xem sao”, Archie nói.

Susan liếc qua Archie. “Nghiêm túc đấy à?” Cô nói, nhưng dù sao cô vẫn gõ nó ra. Mật khẩu không đúng. “Không phải rồi”, cô nói.

Susan thử một vài từ khác: Alaska. Harley. Thợ mộc.

Không có gì.

“Thử Claire đi”, Archie nói.

“Ồ”, Susan nói. “Thật lãng mạn làm sao.”

Cô gõ nó vào.

Không đúng.

“Chết tiệt”, cô nói. “Trong phim, tôi thấy việc đoán mật khẩu có vẻ rất dễ dàng cơ mà. Hay là đến thư viện nhỉ?”

“Tôi có ý này”, Archie nói. Anh dựa lưng vào sofa, nhấc chiếc điện thoại cố định ở cuối bàn và bấm số. Susan nghe giọng nói của Henry nói “A lô” ở đầu bên kia.

“Mật khẩu Wi-fi của anh là gì?” Archie hỏi.

Henry lầm bầm điều gì đó.

“Cảm ơn”, Archie nói. “Hẹn gặp lại vào tối nay.” Anh cúp điện thoại. “Lyrdrd Skynyrd 1 ”, anh nói với Susan.

“Anh ấy thêm số 1”, Susan nói. “Như vậy sẽ khó đoán hơn.”

“Anh ấy rất thông minh”, Archie nói.

“Nhưng không thông minh như chúng ta”, Susan nói.

Cô gõ mật khẩu của Henry, lên mạng và truy cập Google Earth.

“Kế hoạch của cô là gì?” Archie hỏi.

“Ngôi nhà nằm trong dãy số nhà 300-399. Tôi có thể nhập tổ hợp các số trong dãy 300 này và kiểm tra chế độ xem đường phố cho đến khi chúng ta nhìn thấy ngôi nhà. Hoặc tôi có thể phóng to khu phố, tìm mái nhà, nhấp vào nó và lấy tất cả thông tin chúng ta cần. Đây này. Nhà số 333 Bắc Fargo.”

“Thậm chí anh có thể nhìn thấy địa chỉ ở đó”, Susan nói và chỉ vào màn hình, những con số gắn trên hiên nhà ghi rõ 333. “Một người nào đó đã che số nhà này bằng địa chỉ mới. Thay đổi nó thành 397. Tại sao lại thế?”

“Bởi vì con số là rất quan trọng.”

“Nhắc lại nhé”, Susan nói. “Ý tôi là tại sao?.”

“Vì đây không phải là một số nhà”, Archie nói. “Mà là một ngày. Tháng 3 năm 1997. Trong tháng đó chúng tôi chỉ tìm thấy một nạn nhân, tên là Isabel Reynold.”

“Cô ấy có mái tóc sẫm màu”, Susan nói. “Giống như anh trai Leo của cô ấy.”

“Ừ.”

“Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy ảnh cô ấy trên một trong những trang web người hâm mộ mà tôi đang nghiên cứu.” Cô suy nghĩ một phút, cố gắng nhớ lại cái tên đó. Sau đó cô gõ vào thanh công cụ: www.iheartgretchenlowell.com .

“Chắc cô đùa tôi”, Archie nói khi nhìn thấy địa chỉ trang web.

Trang chủ mở ra. Một bức ảnh của Gretchen hiện lên. Nhấn vào đó để đăng nhập. “Chờ một chút”, Susan nói.

Cô bấm vào bức ảnh và đi đến trang mục lục. Các phần trong mục lục bao gồm: Tiểu thuyết của người hâm mộ, Thơ, Thư viện, Vật phẩm, Phòng trò chuyện, và Archie Sheridan.

Cô cố di chuyển con trỏ qua liên kết Thư viện, nhưng Archie đặt tay lên cánh tay cô. “Bấm vào đó”, anh nói.

Cô lăn con trỏ qua tên Archie và nhấp vào. Những bức hình xuất hiện, đó là hình ảnh của gia đình anh. Ngôi nhà họ đã sống ở Hillsboro. Có những bức ảnh chụp trong ngày cưới của Archie, ngày anh tốt nghiệp đại học, cả những bức ảnh anh đứng ở hiện trường vụ án và trong buổi họp báo. Một phần tiểu sử. Một trang lý lịch về sự tham gia của anh trong lực lượng đặc nhiệm. Thậm chí còn có một trang nhánh chứa những câu chuyện mà người hâm mộ tự viết.

“Cái gì đây?” Archie hỏi, chỉ vào liên kết truyện của người hâm mộ.

Susan đã hy vọng anh sẽ không hỏi. “Người ta viết những câu chuyện về những gì họ nghĩ đã xảy ra giữa anh và Gretchen”, cô nói. “Khi cô ta hành hạ anh.”

Archie gãi gáy. “Có bao nhiêu trang web kiểu này?”

“Tôi đã tìm thấy hơn bốn trăm trang”, Susan nói. “Đây này, đây là những gì tôi muốn anh xem.” Cô nhấp vào mục Thư viện và kéo xuống cho đến khi tìm thấy bức ảnh. Nó được chú thích là “Reynold, Isabel”.

Bức ảnh này được chụp tại hiện trường. Cô gái nằm cuộn mình ở hàng ghế sau, hai tay bị trói phía trước, bị bịt miệng. Đầu cô ấy cúi xuống, một vết đen hằn trên cổ in dấu vết cứa nơi cổ họng. Máu của cô ấy thấm đẫm phần ghế dưới đầu, chúng khô lại và dính chặt mớ tóc nâu vào mặt ghế bọc vải. Đôi mắt cô ấy khép hờ, mí mắt sưng vù. Làn da xám ngoét nổi những đường gân. Cô ấy trông giống như một cái gì đó được chạm khắc từ đá cẩm thạch Ý.

Cô gái đã tử vong được vài ngày. Và Jeremy Reynold đã chứng kiến điều đó. Làm sao cậu ta có thể vượt qua một chuyện như thế cơ chứ?

“Chuyển tới phòng chat đi”, Archie nói.

Susan nhìn sang anh. Lúc này trông anh đang rất chăm chú, anh ngả người về phía trước, khuỷu tay chống xuống. Cô chuyển đến phòng chat. Có hàng tá bài đăng, hầu hết đều có các biểu tượng đi kèm liên quan đến Gretchen theo cách nào đó. Hình ảnh của ả. Một trái tim hoạt hình. Một con dao mổ.

“Khi Mặt trận Giải phóng trái đất còn hoạt động”, Archie nói, “các thành viên của họ đã liên lạc qua các phòng chat. Bằng cách đó, họ không phải sử dụng địa chỉ email. Họ chỉ cần đi đến một trang web hợp pháp và sử dụng phòng trò chuyện để thực hiện các cuộc họp.” Anh với tay đến chỗ cô và bắt đầu kéo các bài đăng. “Ở đây”, anh nói. Anh đưa tay về phía trước, chạm vào màn hình.

Susan đọc to bài viết: Sản xuất. Nửa đêm. Tối nay. Cô nhìn anh. “Sản xuất cái gì cơ?”

“Sản xuất ấy à”, Archie đáp. “Giống như trồng rau quả ở Khu Sản Xuất ấy. Chúng tôi đã tìm thấy một trong những nạn nhân của Gretchen dưới tầng hầm của một nhà kho ở đó. Một nơi rất tốt để câu lạc bộ Những chú nai của Mỹ nhân đoạt mạng họp mặt. Muốn đi không?”

“Khốn kiếp, có chứ”, Susan nói.