CHƯƠNG 38
Susan dành thời gian còn lại của cả ngày để làm việc. Cô thậm chí còn gõ cửa hỏi han những người hàng xóm của gã bảo vệ. Hắn ta luôn tỏ vẻ là một người tốt. Và gọi điện liên lạc với gia đình của Courtenay Taggart. Cô ấy là một cô gái đáng yêu. Tối hôm đó, Susan ăn một món lasagna thuần chay với mẹ, đợi đến 11 giờ rưỡi mới quay lại đón Archie.
Anh gặp cô ở một nơi gần khu nhà, tại địa điểm đã hẹn trước. Cô không biết liệu anh có lẻn ra khỏi cửa sổ sau khi Henry ngủ không, nhưng cô cũng chẳng hỏi.
Ban đêm đường không bị tắc và họ đã đến Khu Sản Xuất trong mười lăm phút. Susan đậu xe dưới cầu vượt Morrison. Sự rối rắm của đường cao tốc trên cao khiến cho một phần của thành phố trông đặc biệt gai góc trong hơi thở thành thị. Thường thì tiếng xe cộ sẽ ồn ào hơn, nhưng bây giờ đã muộn và chỉ có tiếng ầm ầm thỉnh thoảng vang lên trên đầu họ. Archie đã lấy hết đồ trong túi ra, đặt hai chiếc điện thoại di động vào hộp găng tay trong xe, rồi anh rút áo sơ mi của mình ra, nhét khẩu súng mà Jack Reynold đã đưa cho anh, nhét vào lưng quần và trùm áo lên trên. Susan chuẩn bị sẵn bình xịt hơi cay. Khu Sản Xuất về đêm tối đen như mực. Những con đường rộng lớn và những trạm bốc dỡ hàng bằng bê tông khiến nơi này dường như đặc biệt trống rỗng.
“Lối này”, Archie nói. Susan đi theo anh xuống phố, đến góc phố thì quẹo vào một nhà kho cũ rộng lớn. Khu công nghiệp phía đông nam Portland có rất nhiều nhà kho như vậy. Nhưng cái kho xuất hiện trong những câu chuyện kể, có vẻ đặc biệt âm u và to lớn. Archie nhảy lên chỗ trạm bốc dỡ và đi đến một cánh cửa thoát hiểm khuất nẻo.
“Hồi học trung học tôi đã từng dự một buổi biểu diễn tổ chức ở đây”, Susan nói khi Archie khép cánh cửa thoát hiểm lại. “Trên tầng từng có một câu lạc bộ dành cho mọi lứa tuổi.”
“Hấp dẫn đấy”, Archie nói.
Nhà kho này không còn chứa nông sản nữa. Thay vào đó, nó như được lấp đầy bằng đồ nội thất châu Á, nồng nặc mùi tinh dầu cam chuyên đánh bóng đồ gỗ và mùi chiếu tatami. Đôi ba bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy trên đầu, chiếu sáng đống tủ trang trí, đèn Trung Quốc, rương hòm, tượng Phật, giá đỡ thực vật cầu kì bóng loáng. Susan không thấy bất cứ máy quay an ninh nào. Nếu họ muốn trộm một tấm đệm thì sẽ không có gì ngăn cản cả.
“Bên này”, Archie nói. Anh đi qua một cánh cửa khác và bật công tắc đèn. Một loạt bóng đèn huỳnh quang để trần nhỏ gọn ngắc ngoải trên hành lang. Sàn gỗ bị cong vênh mang đến cảm giác chóng mặt khi cô đi theo Archie xuống hành lang. Các bức tường được bao phủ bởi những hình ảnh đầy màu sắc và những ký hiệu vẽ nguệch ngoạc.
“Ít nhất thì mấy hình graffiti này trông còn thú vị”, Archie nói.
Susan nhìn kỹ hơn vào những bức tường. Bên cạnh một số hình vẽ là những nhãn dán tròn màu đỏ không thể nhầm lẫn. “Đó là nghệ thuật”, Susan nói.
Archie không trả lời.
“Thật đấy”, Susan nhấn mạnh. “Anh có thấy mấy chấm đỏ kia không? Đây là một phòng trưng bày.”
“Đây là một hành lang ẩm ướt”, Archie nói.
“Một phòng trưng bày phi lợi nhuận”, Susan nói. “Vì chi phí thấp nên rất nhiều nhà kho cũ như thế này được sử dụng cho việc trưng bày nghệ thuật ngầm.”
Cô nghĩ mình nghe thấy tiếng Archie thở dài.
“Thành phố này thực sự cần bắt đầu thực thi luật chống cháy nổ”, anh nói.
“Anh có biết nguyên nhân nào dẫn đến nhiều vụ cháy nhà nhất không?” Susan hỏi. “Là nấu ăn. Đó là lý do tại sao tôi không nấu nướng gì cả.”
“Dưới này”, Archie nói, mở một cánh cửa và bật một công tắc đèn khác.
Cánh cửa mở ra một cầu thang thoát hiểm rộng rãi dẫn đến một sàn bê tông và một cánh cửa khác. Một tầng hầm đáng sợ khác. Tất nhiên. “Anh có biết tôi muốn xem cái gì không?” Susan nói. “Thật nhiều vụ án liên quan đến không gian thoáng mát trên mặt đất.”
Archie bắt đầu xuống cầu thang. Chỉ có một bóng đèn huỳnh quang nhỏ gọn gắn dưới cầu thang khiến toàn bộ khung cảnh trông giống một bộ phim kinh dị của Nhật Bản.
“Sao anh lại nghĩ cậu nhóc Jeremy sẽ ở đây?” Susan hỏi. “Có lẽ nó đã tham gia một cuộc họp mặt trước đó rồi.” Susan chợt nghĩ về một nhóm những người sùng bái khát máu ngồi thành một vòng tròn, uống loại cà phê dở tệ và chia sẻ những câu chuyện từ thời thơ ấu. Giống như AA, nhưng nhiều máu me và khó chịu hơn.
“Tôi không nghĩ họ hoạt động như vậy”, Archie nói.
“Chúng ta có nên lập một kế hoạch không?” Susan hỏi. “Như câu chuyện của chúng ta chẳng hạn?” Họ không thể cứ thế bước vào mà không có câu chuyện của riêng mình. “Hay chúng ta là những kẻ đam mê giết người hàng loạt đang tìm cuộc họp mặt của Câu lạc bộ người hâm mộ Gretchen Lowell? Hoặc chúng ta là một cặp vợ chồng tốt bụng hết xăng và lang thang bên trong để tìm chỗ ở?” Susan nhìn Archie, rồi tự nhìn lại mình. “Thôi quên đi. Sẽ không ai nghĩ chúng ta là một cặp vợ chồng.” Cô cân nhắc lựa chọn khác. “Tôi biết rồi! Chúng ta sẽ làm những thanh tra xây dựng.”
Cánh cửa dưới cầu thang mở ra và một cô gái xuất hiện. Susan và Archie đều đờ người ra. Bóng đèn huỳnh quang làm cho làn da của cô gái sáng lên và nhòe như tivi nhiễu sóng. Cô ta xỏ tất lưới màu đen, quần soóc jean rách, áo ba lô màu đen, áo corset ren đen kiểu Goth mặc bên ngoài áo ba lỗ và đôi giày cao gót mũi nhọn có dây buộc trông giống như được trục vớt từ xác tàu Titanic. Để hoàn thành bộ trang phục, cô ta đeo một cặp kính lái xe trông cổ lỗ sĩ trên đỉnh đầu.
Bỏ chạy thôi. Susan nghĩ. Trốn đi. Có lẽ cô gái kia khi nhìn thấy họ còn hoảng hốt hơn là họ nhìn thấy cô ta. Toàn bộ câu chuyện về thanh tra xây dựng đột nhiên trở nên lỏng lẻo. Susan ước gì mình có bảng tài liệu ở đây.
Archie đã đi trước bốn bước. Susan không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh. Susan muốn anh nói gì đó. Nhưng anh không làm thế. “Xin chào”, Susan nói với cô gái. “Chồng tôi và tôi vừa bị hết xăng.”
Cô gái thậm chí không nhìn cô. Cô ta đang nhìn Archie. Má cô ta đỏ ửng. Đầu bàn chân cô ta hơi chụm lại, hoặc có thể chỉ có đôi bốt chụm lại mà thôi. Và rồi cô ta rít lên hai từ - Archie Sheridan - sau đó ré lên. Giống như một chú mèo con gặp phải cơn ác mộng.
Susan đã gặp Jack White một lần và phản ứng cũng giống như vậy.
“Là tôi”, Archie nói.
Cô gái gắn trên mỗi bên lông mày một cái khuyên và cô ta đưa tay lên vặn một trong hai. “Anh tới rồi”, cô ta nói. “Ý tôi là, wow.”
Archie bước xuống một bậc cầu thang, di chuyển chầm chậm, giống như ai đó đang tiếp cận một con vật bị thương. “Tôi đang tìm Jeremy”, anh nói.
Cô gái gật đầu, nhưng Susan không chắc là cô ta đang đáp lại những gì Archie nói hay chỉ đang run rẩy vì phấn khích.
“Cô có biết Jeremy không?” Susan hỏi cô gái.
Đôi lông mày xỏ khuyên của cô gái nhíu lại, cô ta nhìn Susan bằng ánh mắt e ngại. “Tôi không chắc các vị có được coi là khách hay không”, cô gái nói với Archie.
Đúng là chuyện đời của Susan. Cô thậm chí không thể có vé vào hội giết người hàng loạt.
Archie tiến thêm một bước về phía cô gái với thái độ vô cùng tự tin. “Tôi chắc rằng chuyện này sẽ ổn thôi”, anh nói.
Đôi má cô gái lại đậm thêm chút nữa. “Chắc thế”, cô ta nói. Cô nàng nhún vai và Susan nhận thấy đôi vai ấy gầy guộc đến thế nào. Cô ta làm nghề gì? Vẫn vị thành niên hay sao? “Đi theo lối này”, cô gái nói. Cô ta mở toang cánh cửa với một cái vung tay đầy tự giác, việc này khiến cô ta dường như còn trẻ hơn. “Mọi người đang chờ.”
Archie bước nốt ba bậc thang cuối cùng và đứng đối mặt với cô gái. Cô ta nhỏ bé và dường như càng thu mình trước sự hiện diện của anh. Với chiếc áo corset có dây buộc, đôi giày cao gót và kính lái xe bằng đồng, cô ta trông giống như một con côn trùng nhỏ bé vụng về. Susan leo xuống cầu thang phía sau với cánh tay khoanh lại.
“Họ đang chờ”, cô gái nói lại.
“Jeremy cũng đang chờ sao?” Archie hỏi.
“Chúng tôi yêu Jeremy”, cô gái nói. Cô ta mỉm cười và đôi mắt đột nhiên long lanh. “Giống như chúng tôi yêu anh vậy, Archie.” Susan sẽ bật cười nếu toàn bộ sự việc không rùng rợn đến thế. Cô tìm kiếm một số dấu hiệu từ Archie, một cái nháy mắt hoặc một cú huých khuỷu tay, một thứ gì đó có thể trấn an cô rằng họ đang ở đây cùng nhau, nhưng cô chẳng nhận được gì. Cô nắm chặt lấy chiếc túi chứa đầy bình xịt.
Cô gái sụt sịt một cách ồn ào và lau mũi bằng cẳng tay. “Anh không biết đâu”, cô ta nói. “Chúng tôi là những người hâm mộ anh cuồng nhiệt nhất.” Thế rồi, với một cử chỉ xin lỗi về vết bẩn trên sàn bê tông, cô gái bước qua cánh cửa ở chân bậc thang và tiến vào một hành lang dưới tầng hầm sáng mờ. “Cẩn thận đấy”, cô ta nói và nhăn mũi. “Nó khá là trơn trượt.”
“Máu ư?” Susan nói.
Cô gái cười lớn. “Tôi đùa thôi”, cô ta nói. “Trời ạ.”