CHƯƠNG 40
“Chúng ta có bao nhiêu thời gian?” Gretchen hỏi.
Archie cởi áo khoác ra và đặt nó lên lưng ghế. “Một giờ”, anh đáp.
Họ đang ở trong văn phòng tại nhà Gretchen, nơi cô ta gặp mặt các bệnh nhân. Ngoài trời xám xịt. Mưa rơi thành đừng đợt lạnh lẽo gõ đều đều trên cửa sổ phía sau bàn làm việc của Gretchen. Qua cửa sổ, Archie có thể nhìn thấy những cây mận ở khúc quanh nơi sân sau nhà, những chiếc lá màu tím run rẩy trong trận mưa như trút nước.
Gretchen đi đến cửa sổ và kéo tấm rèm nhung lại. “Chỉ thế thôi à?” Cô ta vừa nói vừa bước đến chỗ anh.
Bây giờ là 10 giờ sáng và Archie đã thức dậy được sáu tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian phơi ngoài trời mưa. Anh để đôi giày lấm bùn ngoài cửa và chỉ xỏ mỗi đôi tất nâu ướt nhẹp.
Cô ta dừng lại trước mặt anh khi chỉ còn cách một bước và tựa đầu vào ngực anh, tựa như đang lắng nghe nhịp tim vậy. Mùi hương trên tóc cô ta làm mọi thứ chậm lại. Khi ở bên Gretchen, anh gần như có thể quên đi cái chết đang vây lấy mình. Đó là một trong những cách anh biện minh khi đến đây. Cô ta giữ cho anh được tỉnh táo. Anh có thể làm việc tốt hơn. Coi như là thuyết tương đối về đạo đức.
Archie kẹp tập hồ sơ bên người. “Anh nói với Henry là anh đang tới buổi tư vấn.” Anh ném thư mục lên bàn.
Cô ta ngẩng đầu lên và chạm vào mái tóc ướt của anh. “Có chuyện gì xảy ra với anh vậy?” Cô ta hỏi.
“Anh đến đây từ một hiện trường vụ án mạng”, anh nói. “Đó là thi thể thứ ba trong bốn tuần qua.”
Đôi mắt cô ta dịu lại và tràn đầy dịu dàng. “Em rất tiếc”, cô ta nói. “Em thấy khó chịu khi anh phải chứng kiến những điều đó.” Cô ta hôn vào má anh, sau đó nắm lấy tay anh, dẫn anh đến một chiếc ghế. Anh ngồi xuống và Gretchen thả mình xuống sàn nhà trước mặt anh.
“Anne nghĩ em đã nói đúng”, anh nói. “Về khả năng kẻ giết người là phụ nữ.” Ngay cả lúc này, tâm trí anh vẫn trở lại với công việc. “Nếu hung thủ là một phụ nữ, Anne cho rằng cô ấy có thể giúp đỡ. Cô ấy nói rằng những kẻ giết người hàng loạt ưu việt đôi khi sẽ tiếp nhận những đồng phạm có tính cách kém mạnh mẽ hơn.”
“Không phải đồng phạm”, Gretchen nói. “Em đã đọc tài liệu.” Cô ta ném tất xuống sàn nhà. “Bọn chúng giống những kẻ học việc hơn.”
Archie nhún vai. “Henry nghĩ chuyện đó thật nhảm nhí”, anh nói. “Nó trái ngược với mọi thứ chúng ta biết về những kẻ giết người hàng loạt. Người ta vẫn nghĩ chúng là những gã da trắng tầm bốn mươi tuổi, với những vấn đề về mẹ và những chiếc xe tải.”
“Có lẽ đó chỉ là những mô tả về những người bị bắt mà thôi”, Gretchen nói, leo vào lòng Archie. Đang tìm tư thế ngồi ổn định thì đột nhiên cô ta nhìn xuống và mỉm cười.
“Súng của anh”, Gretchen nói, vươn sang bên phải và vỗ vào bao súng bằng da trên thắt lưng. “Ở bên này.”
Cô ta mở khóa bao da, lôi nó ra khỏi người anh và đặt nó ở cuối chiếc bàn cạnh chiếc ghế.
Sau đó, cô ta thò tay vào túi quần anh và rút điện thoại di động, chìa khóa cùng cuốn sổ ghi chép ra, đặt tất cả bên cạnh khẩu súng.
Sau khi trượt tay vào túi khác, cô ta rút tay ra với một đôi găng tay cao su.
“Chúng dùng để xử lý bằng chứng”, Archie giải thích.
“Ờ”, cô ta đáp. Rồi cô ta ném đôi găng tay lên bàn cùng với những thứ còn lại, tháo thắt lưng ra, rút nó khỏi đai quần, giơ nó sang một bên và thả xuống sàn.
Chiếc thắt lưng ấy là món quà của Debbie.
Anh đang làm gì ở đây?
Archie nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt của Gretchen. Giọng anh vỡ ra vì tuyệt vọng. “Chúng ta cần nói chuyện”, anh nói. “Anh không thể tiếp tục chuyện này nữa.”
Cô ta tách đầu gối của anh ra và thả mình vào giữa đôi chân, ngồi xuống sàn nhà. Anh không ngăn cô ta lại.
Mưa tạnh. Archie ngả đầu ra sau và nhắm mắt lại.