CHƯƠNG 41
Ai đó đã tắt đèn. Khi chạy ra hành lang, cô chỉ thấy một màn đen tăm tối. Susan chưa bao giờ trải qua bóng tối như thế. Cô sững người trong giây lát, không biết phải làm gì. Rồi cô chạy sang trái, đưa tay lần mò dọc theo bức tường bê tông. Bề mặt bê tông chạm vào mát lạnh và cô cảm nhận được sự gồ ghề của những mảng bê tông vỡ vụn theo năm tháng. Cô tập trung vào đó. Nó giữ cho cô khỏi bị bóng tối bao trùm.
Trong màn đen ấy, tiếng ồn lấn át cô. Tiếng ống nước lách cách. Tiếng nước róc rách. Tiếng đôi giày của cô vỗ xuống sàn bê tông. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập và mặt cô nảy lên từng nhịp. Tiếng thở của cô chưa từng lớn đến thế. Mọi âm thanh như thể có ai đó đến sau lưng cô, ai đó sẵn sàng đặt tay lên vai, xoay đầu cô lại và cứa cổ cô.
Cô nghe thấy giọng nói khe khẽ vang lên trong đầu. Một giọng nghe rất giống giọng của Archie.
Chỉ cần tiếp tục di chuyển thôi.
Đừng hoảng sợ.
Ra ngoài. Gọi sự giúp đỡ.
Điện thoại của cô nằm trong chiếc túi bị bỏ lại ở phòng lò hơi cùng bình xịt hơi cay. Nhưng Archie đã để điện thoại của anh vào hộp găng tay của cô.
Susan nhắm mắt và tập trung vào bàn tay di chuyển dọc theo bức tường. Thật dễ chịu khi đối diện với bức tranh tối đen đặt dưới mí mắt cô. Bóng tối của cô. Sự kiểm soát của cô. Cô buộc bản thân phải thả lỏng các giác quan, phớt lờ tiếng ồn của tòa nhà cũng như nhịp đập của trái tim cô, và chỉ nhớ con đường họ đã đi để đến đó, tuyến đường mà nếu đảo ngược lại sẽ đưa cô ra ngoài.
Cô cảm nhận được một số đường ống mà cô nhớ rằng mình đã đi qua. Cô sắp tới rồi. Bỗng tay cô cọ vào thứ gì đó. Cô dừng lại và đưa hai tay vuốt dọc theo bức tường. Sau đó, cô tìm thấy một tay nắm cửa kiểu đòn bẩy. Cầu thang. Cô xoay nắm cửa, đẩy cánh cửa vào bằng vai, trượt qua và kéo nó đóng lại sau lưng.
Bóng tối ở đây khác với bên kia. Susan có thể lờ mờ thấy hình dạng cơ thể mình, góc cầu thang và ở đầu cầu thang có một cánh cửa khác. Cánh cửa này không hoàn toàn kín gió, và những dải ánh sáng trắng đục lấp lánh xuyên qua những sợi dây niêm phong đứt mối. Có đèn sáng. Đó là đèn ở sảnh trên lầu.
Cô chạy lên cầu thang, vào khoảng không gian được chiếu sáng bằng đèn huỳnh quang của bàn cà phê sơn mài, tủ kệ và bình phong geisha. Cô không dừng lại. Cô cứ chạy. Ra khỏi cửa, lao vào màn đêm và chạy xuống con đường vắng lặng, dùng mọi cách để tới chỗ chiếc xe.
Chỉ sau đó cô mới nhận ra mình không có chìa khóa.
Cô đã bị khóa ở ngoài. Và cô không thể không nghĩ rằng số phận đã trừng phạt mình vì đã mua chuỗi móc khóa Mỹ nhân đoạt mạng chết tiệt đó.
Cô tựa đầu lên nóc chiếc xe Saab, cố kìm nén dòng nước mắt lưng tròng.
Anh ấy trông cậy vào mày.
Cô từng viết một bài báo về một tên trộm xe. Kẻ đó đã đánh cắp hai trăm chiếc xe khi hắn mới mười sáu tuổi. Cô đứng dậy và bắt đầu đi vòng quanh xe, tìm kiếm thứ gì đó giúp cô vào được bên trong.
Để đột nhập vào một chiếc ô tô, bạn cần có một cái nêm chặn cửa bằng cao su, móc áo và một sợi dây cao su. Bạn duỗi thẳng móc áo ra, uốn cong một góc chín mươi độ khoảng nửa inch từ một đầu móc. Quấn dây cao su quanh chóp. Lấy cái nêm chặn vào khoảng trống nơi cửa xe chạm vào thân xe để bạn có chỗ để trượt que móc vào. Nếu không thể dùng cái nêm đó thì nhét một cái nêm nhựa nhỏ hơn vào trước, sau đó mới nhét cái nêm cao su vào. Luồn que móc vào trong và sử dụng đầu cao su để nhấn nút mở khóa bên trong cửa.
Bạn phải học đủ loại kĩ năng viết lách để có thể làm báo.
Nhưng hầu hết chúng đều vô dụng.
Susan nhặt một mảnh thanh chắn bãi đậu xe bị gãy và ném mạnh nó vào cửa sổ bên ghế khách.
Cửa sổ vỡ tan, đẩy những hạt thủy tinh từ cửa kính tự động văng khắp xe. Susan với tay vào trong, mở khóa xe, mở hộp găng tay và lấy ra chiếc điện thoại mà Jack Reynold đưa cho Archie.
Cô gọi 911.
Và cô gọi cho Henry.
Lần này cô không gọi về tòa soạn.