CHƯƠNG 42
Susan ngồi cúi mình trên ghế lái và chờ đợi như Henry đã nói với mình. Cô đã dọn phần lớn kính vụn ra khỏi chỗ ngồi và hất bay mấy mảnh thủy tinh dính trên mặt trước của chiếc áo. Dưới cầu tối om. Susan ước gì mình đậu xe gần đèn đường. Chiếc xe rung lắc mỗi khi xe tải chạy qua cầu phía trên đầu. Cô gần như biết ơn khi nghe thấy tiếng còi hụ rền rĩ. Hóa ra khi bạn gọi 911 để được giúp đỡ vào nửa đêm, người ta sẽ cảm thấy lo lắng và điều động cả đội quân hùng hậu.
Susan ngẩng đầu lên. Cảnh sát đang đi xuống nhà kho như dòng người mua sắm trong ngày Thứ Sáu Đen ở Wal-Mart. Họ ập vào qua mọi cánh cửa.
Cô ngồi sâu xuống cho đến khi khuôn mặt của mình nằm cạnh cần số. Một chiếc khăn ăn Burgerville cũ đã nằm trên sàn xe suốt hai tuần, cô vớ lấy nó rồi áp nó trên má. Nó có mùi sốt cà chua.
Rất nhiều tiếng còi hụ chạy tới. Gương chiếu hậu của cô phản chiếu ánh đèn đỏ, trắng và xanh lam, chúng lấp đầy chiếc xe bằng những vệt màu.
“Đi vào trong xe của cô và ở yên đó cho đến khi tôi đến”, Henry nói. “Hứa với tôi đi.”
Susan nghịch tay nắm cửa.
Nhưng tất cả những cảnh sát đó không biết Archie ở đâu. Còn cô thì biết.
Vậy thì sao? Cô chỉ cần chạy tới và giải thích toàn bộ ư? Cô cố gắng tưởng tượng ra một kịch bản. Chuyện này sẽ kết thúc với việc cả cô và Archie bị bắt vì tội đột nhập. Điều gì sẽ xảy ra nếu cuối cùng Archie vẫn ra tay với gã kia? Họ phải giải thích điều đó như thế nào?
Mẹ kiếp.
Cô liếc xuống chiếc điện thoại trên tay. Cô đã gọi cảnh sát từ một chiếc điện thoại mà Archie nhận được từ một kẻ buôn ma túy.
Có lẽ đó không phải là hành động thông minh nhất.
Cô lại với tay tới hộp găng tay và móc ra chiếc điện thoại khác mà cô thấy Archie giấu ở đó.
Đèn báo màu đỏ của nó đang nhấp nháy. Tại sao Archie lại cần tới hai chiếc điện thoại? Có lẽ nó không phải là của Archie. Có lẽ anh đang giữ nó cho ai đó. Cô luôn vô tình lấy điện thoại của mọi người. Có lẽ có ba hoặc bốn chiếc điện thoại nằm quăng quật quanh hàng ghế sau. Có khi ở ghế sau còn có cả mấy chiếc điện thoại quay số cũng nên. Đã lâu lắm rồi, cô chưa dọn dẹp chiếc xe.
Cô nhấn nút trả lời điện thoại và một tin nhắn xuất hiện.
“Anh cảm thấy thế nào, anh yêu?”
Cổ họng Susan thắt lại.
Cô chỉ có thể giữ vững ngón tay cái của mình đủ để kéo lịch sử tin nhắn.
Có hàng trăm tin nhắn. Tất cả được gửi từ cùng một số. Tất cả cùng một thông điệp.
“Anh cảm thấy thế nào, anh yêu?”
“Anh cảm thấy thế nào, anh yêu?”
“Anh cảm thấy thế nào, anh yêu?”
Anh yêu. Đó là cách Gretchen gọi Archie.
Ả đang cố liên lạc với anh.
Cô nhìn vào nhật ký cuộc gọi. Có một cuộc gọi tới số đã gửi tin nhắn. Anh ấy đã gọi cho cô ta.
Có tiếng gõ nhẹ vào cửa sổ xe làm Susan suýt làm rơi chiếc điện thoại. Cô ngước lên nhìn Henry.
Cô nhét điện thoại vào túi.
“Tôi đã đợi trong xe”, Susan nói.
“Hãy chỉ cho tôi biết anh ấy đang ở đâu”, Henry nói.
Susan ra khỏi xe và đóng sầm cửa lại. Henry đã đi trước cô năm bước và cô phải đuổi kịp anh khi họ tiến về phía nhà kho. Đường phố trong Khu Sản Xuất rộng và chằng chịt những đường ray xe lửa cũ. Một chiếc xe tuần tra khác chạy lại gần và phanh gấp ở góc phố.
“Khi anh gọi cho 911, họ thực sự gửi đến nguyên một đội quân”, Susan nói.
“Tôi đã gọi cho lực lượng dự phòng”, Henry lên tiếng. “Không phải tôi muốn làm cô vỡ mộng, nhưng người trực 911 không coi báo cáo của cô về một người đeo mặt nạ điên khùng là chuyện đáng tin.”
Anh chọn từ ngữ nghe chẳng ra sao. Nhưng cô đã trở nên hoảng loạn. “Ồ.”
Claire chạy đến. “Họ đã tìm kiếm dưới tầng hầm”, cô nói. “Không tìm thấy ai. Nhưng họ đã tìm thấy thứ này.” Cô cầm túi bằng chứng với một khẩu súng trong đó. “Và thứ này.” Cô giơ chiếc túi màu đỏ của Susan.
Susan giữ lấy nó.
Henry nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ. “Cô đã bao giờ thấy khẩu súng đó chưa?”
Đó là khẩu súng mà Archie lấy từ chỗ Jack Reynold. Susan chắc chắn về điều đó. “Tôi không rõ lắm về mấy thứ súng ống này”, cô nói. Rồi cô quay sang Claire. “Họ không tìm thấy ai nghĩa là sao?”
“Họ đã tìm thấy khẩu súng trong căn phòng mà cô nói tới - phòng lò hơi cũ”, Claire đáp. “Nhưng không có ai ở đó cả. Họ đang tiếp tục rà soát tầng hầm. Sau đó, chúng tôi sẽ xem xét từng tầng một. Chúng tôi đã niêm phong tòa nhà nên nếu còn có ai trong đó thì họ sẽ không thể thoát được.”
“Cô có thấy ai rời khỏi đó không?” Henry hỏi Susan.
“Tôi đã trốn trong xe của mình”, Susan đáp. Cô tức giận với chính mình. Lẽ ra cô nên để mắt đến tòa nhà. Henry bảo hãy đợi trong xe của cô, anh không nói cô cần thu mình trốn trong xe. Những kẻ hâm mộ bệnh hoạn của Gretchen biết cô sẽ đi tìm sự giúp đỡ. Tất nhiên chúng sẽ bỏ trốn.
“Susan”, Henry nói. Anh ôm lấy vai cô. “Chuyện này rất quan trọng.” Cô có thể thấy anh đang cố chọn từ ngữ cho đúng đắn. “Cậu ấy có đi cùng bọn chúng không?” Cuối cùng gã cũng nói ra. “Hay là chúng đã bắt anh ấy đi?”
Đó là một câu hỏi công bằng. Archie đã từng đi cùng những kẻ mất trí. Nhưng anh đã đưa cô ra khỏi đó. Anh biết chúng nguy hiểm. “Tôi không biết”, Susan nói. Cô không biết Archie có khả năng làm gì nữa.
“Dù thế nào”, Henry nói, “tôi cũng phải giữ Archie tránh xa khỏi chuyện này.”
“Có thể anh ấy đã đi với bọn chúng”, Susan nói. “Nếu chúng nói sẽ đưa anh ấy đến chỗ Jeremy.”
“Jeremy?” Henry hỏi.
“Jeremy Reynold”, Susan đáp.
Henry hít một hơi thật sâu và trao đổi ánh nhìn với Claire. “Jeremy Reynold có liên quan đến chuyện này sao?”
“Archie đã nhìn thấy ảnh của cậu ta tại căn nhà của Fintan English”, Susan nói.
Henry lắc đầu. “Cậu ấy đã đến gặp Jack Reynold”, anh nói.
Susan đáp lại với cái nhún vai vô thưởng vô phạt.
“Liệu có thể tìm thấy dấu vân tay của Archie trên khẩu súng đó không?” Henry hỏi.
Susan nhìn xuống chân mình và gật đầu.
Nếu Henry là một nhân vật hoạt hình, khói sẽ phun ra khỏi hai tai anh.
Claire hạ giọng. “Cố nghĩ đến những điều vui vẻ đi nào”, cô nói với Henry.
Anh đặt tay vào hông và nhìn lên bầu trời đêm.
Susan cho rằng mình có thể tiết lộ mọi thứ. “Đám người hâm mộ Gretchen”, cô nói. “Chúng nói rằng Jeremy nhớ những gì đã xảy ra. Anh biết đấy, với Gretchen.”
Henry quay về phía cô. “Thật vớ vẩn.”
“Archie không nghĩ vậy”, Susan nói. “Một gã trong bọn họ có những vết sẹo trên ngực. Một hình trái tim. Và hoa văn hình tam giác kì lạ. Hắn nói chính Jeremy đã khắc những vết sẹo đó.”
“Làm sao hắn biết về những hình tam giác?” Henry nói bâng quơ.
Một cảnh sát tuần tra tóc đỏ với huy hiệu ghi chữ WHATLEY xuất hiện bên vai Henry. “Tôi xin lỗi, thanh tra”, anh ta nói. “Chúng ta đang điều tra vụ gì ở đây?”
Henry nghiêng đầu về phía Susan. “Hành hung”, anh đáp.
Whatley nhìn Susan một cách cẩn thận. Cô đã để lại chiếc khăn ăn Burgerville trong xe. Cô bèn đưa tay chạm vào má mình. Nó không còn chảy máu nữa. Cô cảm thấy tồi tệ. Tựa như cô đang rơi vào sự thất vọng.
“Cô hẳn là một nhân vật quan trọng”, Whatley gãi cằm, nói. “Lực lượng này là quá nhiều cho một cuộc điều tra hành hung.”
Susan ném cho anh ta nụ cười lấp lánh. “Tôi thực sự thấy được an ủi khi lực lượng cảnh sát của chúng ta nhạy bén tới vậy”, cô nói.
“Hãy quay lại làm việc đi, sĩ quan”, Claire nói.
“Được thôi”, Whatley đáp lại rồi xoay người bước vào nhà kho.
Henry dựa sát vào Susan. Anh không cạo râu, đầu và cằm đều lún phún râu tóc. “Hôm nay dù tôi đi đến đâu”, anh nói, “tôi cũng tìm thấy cô, với mái tóc tím và rơi vào tình trạng nguy hiểm.”
“Chúng muốn Archie và tôi dính đến chuyện này”, Susan nói. “Chúng đã sắp đặt từ trước.”
Henry giơ tay lên trong nỗi thất vọng. “Gretchen đang ở ngoài đó, giết người. Ngay lúc này tôi không muốn quan tâm đến Fintan English hay Jeremy Reynold. Và cả cô cũng không nên dính vào.”
“Nếu những điều đó liên kết với nhau thì sao?” Susan nói.
“Cằm cô dính máu kìa”, anh nói.
Susan dùng ngón tay lau chỗ đó, nhìn nó và đưa ngón tay vào miệng. Nó có vị chua ngọt. “Tương cà chua đấy”, cô nói.