CHƯƠNG 43
Khi Archie tỉnh dậy, anh thấy mình đang lơ lửng. Anh có thể nhìn thấy sàn nhà cách một vài feet bên dưới, song song với cơ thể anh. Cổ anh cứng đờ, đầu anh đau nhói, lưng và chân anh có cảm giác như đang bốc cháy. Cánh tay anh dang rộng, đầu ngón tay nằm ngay trên sàn nhà. Anh nâng chúng lên. Sự nỗ lực này làm đầu anh choáng váng. Sàn nhà dao động. Chỉ có điều anh nhận ra rằng sàn nhà không di chuyển mà chính anh đang chuyển động. Anh đung đưa. Chuyển động ấy như xé toạc cơ thể, và cơn đau dữ dội dồn lên một lúc trước khi anh chìm vào bóng tối.
Khi anh tỉnh dậy một lần nữa, cơn đau đã nguôi ngoai. Anh vẫn bị treo lơ lửng trên sàn. Anh từ từ cử động, giơ một cánh tay và vươn bả vai lên. Lớp da trên bàn chân của anh căng ra như một cái trống, kéo thẳng lên ba, bốn inch trông như một cái lều. Archie di chuyển bàn tay lên đỉnh chỗ bị kéo căng và tìm thấy thứ gì đó cong bằng kim loại đang móc vào mình. Một cái móc. Anh cố gắng trở mình, quay đầu lại để xem liệu mình có thể vặn nó ra không, nhưng anh không thể di chuyển bởi di chuyển sẽ khiến anh đau đớn hơn.
Gã đàn ông đeo mặt nạ ghé mặt tới gần Archie. Hắn đang ngồi xổm bên anh, mặc một chiếc áo choàng màu xám, tất nylon vẫn trùm trên mặt. Không biết hắn đã ở đó bao lâu. Archie hầu như không nhận rõ căn phòng xung quanh. Ánh sáng yếu ớt. Sàn nhà bê tông. Anh đã được chuyển tới nơi này. Archie ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nhưng anh không thấy ai khác, chỉ là một căn phòng lớn trống trải. Những ống dẫn chạy trên cao và khớp nối gỉ sét của những thiết bị lâu đời vẫn được dán lên trần nhà.
“Đừng bày ra khuôn mặt ủ dột như vậy”, gã đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Mày đã làm gì tao?” Archie hỏi.
“Treo cơ thể lên thôi”, gã đàn ông đeo mặt nạ đáp. Hắn đứng dậy và đi chầm chậm quanh Archie. Hắn khẽ đẩy Archie khiến anh đung đưa, và Archie phải chống lại sự thôi thúc của cơn buồn nôn. “Bí quyết là phân phối trọng lượng một cách đồng đều”, gã đàn ông đeo mặt nạ nói tiếp.
Archie có thể cảm thấy hắn đang kiểm tra mớ trói buộc này. Cơ thể anh bùng cháy theo mỗi lần hắn chạm vào.
“Những chiếc móc được gắn vào dây thừng nylon”, gã đàn ông đeo mặt nạ nói. Hắn lại đi về phía trước một lần nữa. Archie có thể nhìn thấy đôi chân trần của hắn. “Dây thừng được gắn vào một hệ thống ròng rọc mà tôi điều khiển.” Archie được nhấc thêm vài inch khỏi sàn. Nỗi đau của việc trọng lực giành giật với những cái móc khiến người anh giật bắn. Nó áp chế anh. Kẻ đeo mặt nạ nói. “Xin lỗi nhé.”
Archie nhăn mặt vì đau đớn. “Mày làm tao bực mình rồi đấy”, anh nói.
Gã đàn ông đeo mặt nạ đưa tay ra và đặt tay lên vai Archie để giữ anh lại. “Cứ xả cơn giận đi”, hắn nói nhẹ nhàng. “Nếu anh thả lỏng, tôi nghĩ anh sẽ thích nó.”
“Mày không học việc này từ chiêu trò của Gretchen”, Archie nói.
“Tôi cũng phải cải biến đi chứ.”
“Cho tao gặp Jeremy”, Archie nói.
Người đàn ông đeo mặt nạ lại ngồi xổm xuống cạnh đầu của Archie. “Cậu ấy hiểu anh”, hắn nói, khuôn mặt hắn bị kéo xệch bởi lớp nylon khẽ gật một cách ân cần. “Tôi nghĩ cậu ấy có thể giúp anh nếu anh để cậu ấy làm thế.”
“Tao nghĩ là ngược lại đấy”, Archie nói.
Hắn loay hoay với mấy thứ máy móc trên người Archie. “Hai người có rất nhiều điểm chung.”
“Cho tao gặp cậu ấy”, Archie nói. Anh vẫn luôn yêu quý Jeremy. Cậu ấy là một đứa trẻ kỳ lạ. Một đứa trẻ trầm tính. Cậu ấy đã bị Gretchen Lowell bắt cóc. Rất có thể cậu ấy đã chứng kiến cảnh chị gái bị tra tấn và sát hại. Archie luôn tin vào lời nói của Jeremy, rằng cậu ấy không nhớ những gì đã xảy ra, bởi Archie đã hy vọng Jeremy không nhớ, vì nhớ một cái gì đó như thế, nhớ đến Gretchen là điều khiến bạn phát điên. “Tháo mặt nạ ra và để tôi thấy mặt cậu đi, Jeremy.”
Jeremy bóc lớp nylon và thả nó xuống sàn bê tông.
“Nhóc con, cậu đang gặp rắc rối đấy”, Archie nói.