← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 45

Khách sạn Joyce là ổ ăn chơi đàng điếm ở Downtown Portland, gần nơi từng được gọi là “Đường Vaseline”, vì có rất nhiều quán bar cho người đồng tính. Đó là một tòa nhà bốn tầng với mặt tiền ốp gạch màu ngà bẩn thỉu và mái hiên màu xanh lá cây cũ kĩ.

Henry, Claire, Leo và Susan bước qua cánh cửa kính khung kim loại của khách sạn. Một biển hiệu liệt kê giá phòng ở mức hai mươi lăm đến ba mươi lăm đô la mỗi đêm. Một người đàn ông sún răng đứng sau quầy lễ tân ngáp dài khi họ đi ngang qua.

“Phòng 426”, Leo nói với họ.

Họ đi qua khu vực sảnh tồi tàn và lên cầu thang trải thảm màu nâu. Các bức tường đã từng có màu trắng, nhưng bây giờ ngả sang màu be lốm đốm. Tay vịn và gờ tường được sơn màu xanh lá cây.

Phòng 426 nằm trên tầng bốn, ngay bên hành lang từ cầu thang đi vào. Trên cửa dán dòng chữ Trẻ em cần có phụ huynh đi cùng! Leo cắm chìa khóa, đẩy cửa và rồi tất cả bọn họ đi vào trong. Có một chiếc giường đôi, một tủ đầu giường cỡ nhỏ, một tủ quần áo và một chiếc tivi Zenith cũ dán bảng tên xước xát in tên khách sạn ở bên rìa, đề phòng trường hợp ai đó có ý định đánh cắp nó.

“Được rồi”, Claire nói, rút ra một đôi găng tay cao su. “Xem thử thôi nào.”

“Hai người không được chạm vào bất cứ thứ gì đâu”, Henry gầm gừ với Susan và Leo trong khi xỏ đôi găng tay vào.

Susan lang thang khắp phòng. Chiếc giường đã được sắp xếp với hai chiếc khăn trắng bị giặt tẩy quá nhiều lần đến nỗi trông như sẽ bục ra nếu có ai chạm vào, chúng được gấp lại và đặt trên tấm ga trải giường, ở đó còn có một chiếc cốc nhựa vẫn được bọc trong bao bì sạch sẽ cùng bánh xà phòng to bằng hai hộp diêm.

“Cậu ta sống thật ngăn nắp”, Susan nói. Không ai trả lời. Henry đi tới tủ quần áo. Claire xem xét cái tủ đầu giường. Leo đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trông như được gia cố bằng lưới chuồng gà.

Susan bước tới và mở tủ quần áo. Trong tủ không treo quần áo. Chỉ có ba mắc áo treo bằng nhựa, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu trắng và một chiếc màu xanh. Và rất nhiều những bức ảnh của Gretchen Lowell.

“Mọi người ơi!”, Susan nói.

Henry bước tới sau lưng cô.

Cô nhận ra cách cắt xén này. Các cạnh cắt hoàn hảo. Đây cũng là người đã thực hiện bộ ảnh Gretchen dán trên tường tại nhà Fintan English.

“Tôi đã nói nó bị OCD mà”, Leo nói từ bên cửa sổ.

“Đúng là anh không đùa”, Henry đáp.

“Kiểm tra thử đi”, Claire nói.

Susan và Henry xem xét xung quanh. Claire đứng ở chiếc bàn cạnh giường, đọc một cuốn sổ tay gáy xoắn rách nát màu xanh biển.

“Hãy nói nó là một cuốn nhật kí”, Henry nói.

Claire mở to đôi mắt và lắc đầu. “Em không biết nó là gì”, cô nói. Cô lật một trang. “Toàn là những lời huênh hoang. Thư gửi Gretchen. Và thứ này.” Cô giơ lên một trang giấy với những đoạn viết bằng bút chì và một bức vẽ kiểu trẻ con phác họa khuôn mặt một người phụ nữ. “Đây là mô hình ví dụ cho một trang trên Match.com. Một phụ nữ ở tuổi ba mươi. Tóc vàng. Bác sĩ tâm thần.”

“Gã bảo vệ”, Susan nói. “George Hay. Bạn bè của hắn nói hắn ta mới bắt đầu hẹn hò với ai đó.”

“Có lẽ hắn chưa bao giờ gặp cô ta”, Claire chậm rãi nói.

“Gretchen cũng không giết Courtenay”, Susan nói. “Jeremy tạo ra một danh tính và sử dụng nó để thao túng Hay thực hiện hành vi giết người.” Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Tất cả dường như rất rõ ràng. “Jeremy là kẻ trùm mặt nạ.”

Henry từ từ quay sang Leo. “Em trai của anh bị điên đến mức nào?” Henry hỏi.

Leo đứng bên cửa sổ chắn lưới chuồng gà, không ngoảnh lại. “Cũng khá điên”, anh ta trả lời.