← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 46

Susan ngồi trong xe của mình bên ngoài khách sạn Joyce và gõ ngón tay trên vô lăng bọc da cừu. Cô phải tìm được Jeremy và phải mau chóng tìm thấy trước khi cậu ta làm điều gì đó khủng khiếp với Archie.

Cô liếc qua chiếc túi của mình đặt trên ghế bên cạnh. Trong túi là chiếc điện thoại Gretchen đã dùng để nhắn tin cho Archie. Cô với tay tới và kéo nó mở ra, thế là cô nhìn thấy cái điện thoại mà mình đã nhét vào trong đó. Đó là chiếc mà Archie lấy được từ chỗ Jack Reynold. Và chiếc điện thoại chẳng biết nhận được từ Gretchen Lowell bằng cách nào. Số điện thoại gửi tin nhắn đến được lưu lại trong nhật ký cuộc gọi. Tức là Susan có cách liên lạc với Gretchen.

Cô lục lọi túi, lấy điện thoại ra và nhìn vào màn hình. Có hai mươi bốn cuộc gọi nhỡ và mười lăm tin nhắn mới.

“Anh đang ở đâu thế, anh yêu?”

“Anh đang ở đâu thế, anh yêu?”

“Anh đang ở đâu thế, anh yêu?”

Gretchen cũng đang tìm kiếm Archie. Điều đó có nghĩa là ả không tham gia vào việc này. Những kẻ mất trí ấy đã giết hại năm người. Cô lướt ngón tay qua các phím điện thoại. Đó là một ý tưởng ngu ngốc.

Nhưng Archie đã gọi cho ả. Số điện thoại ở ngay đó, trong nhật ký cuộc gọi. Họ đã liên lạc với nhau.

Susan không hiểu chính xác mối quan hệ của Archie với Gretchen là gì, kể cả mức độ quan hệ giữa họ. Gretchen là một ả tâm thần. Ả là một kẻ giết người. Ả hoàn toàn là một kẻ xấu xa. Nhưng ả lại cứu mạng Archie. Hai lần.

Có lẽ ả sẽ làm điều đó một lần nữa.

Susan soạn một tin nhắn.

“Archie đang gặp chuyện không may.”

Và cô nhấn gửi.

Susan nhìn xuống chiếc điện thoại khi biểu tượng đồng hồ cát quay đều, sau đó biến mất khỏi tầm mắt. Cô cảm thấy khó chịu vì dường như cô vừa thực hiện chính xác những gì Gretchen muốn.

Bên kia đường, cô thấy Leo Reynold mới ngồi vào một chiếc Volvo màu bạc. Cô cầm lấy chiếc túi, ra khỏi xe, chạy đến bên xe anh ta và gõ cửa sổ.

Anh ta ngước lên, giật mình rồi kéo cửa sổ xuống.

“Anh không về nhà phải không?” Susan hỏi.

“Nó là em trai tôi”, Leo nói. “Tôi phải chịu trách nhiệm về nó.”

“Tôi muốn đi cùng với anh”, Susan nói. Henry và Claire đã gọi cho đội kỹ thuật hình sự để tới kiểm tra phòng của Jeremy. Chỉ còn lại một mình Susan. Nhưng cô không biết bắt đầu từ đâu.

Leo ngập ngừng.

“Archie là bạn của tôi”, Susan nói tiếp. “Anh ấy đã cứu mạng tôi. Điều đó có nghĩa tôi cũng phải chịu trách nhiệm với anh ấy.”

Susan có thể thấy anh ta nhìn cô chăm chú, mặt anh ta xanh xao dưới ánh sáng rực rỡ. “Được thôi”, Leo nói. Rồi anh ta nhấn một nút trên cửa và cô nghe thấy tiếng mở khóa xe. Cô chạy vòng ra sau xe đến phía ghế khách và ngồi vào trong.

“Chúng ta sẽ đi đâu?” Cô hỏi.

“Đã đến lúc phải dựa vào lòng tốt của các tầng lớp thấp hơn”, Leo nói.

Susan ngây người nhìn anh ta.

Anh ta nhún vai. “Tôi có vài người bạn ở tầng lớp dưới mà.”

Tôi cũng đoán vậy. Susan nghĩ.