CHƯƠNG 47
“Đây được gọi là tư thế siêu nhân”, Jeremy giải thích. “Nó ít đau đớn nhất. Và tôi nghĩ rằng nó phù hợp với anh. Archie Sheridan. Vị cảnh sát siêu anh hùng.”
Nếu cách này mang lại ít đau đớn nhất thì Archie rất vui vì anh đã không được làm quen với bất kỳ phương pháp thay thế nào. Đầu anh như đang giết chết anh, có lẽ do tàn dư của cú sốc điện. Nhưng cơ bắp của anh vốn đang quay cuồng với dòng điện khổng lồ, ít nhất cũng được thả lỏng một chút. Anh không thể ngẩng đầu đủ xa để nhìn thấy những thứ khác trong phòng, vậy nên anh cứ treo mình ở đó và nhìn xuống sàn nhà. Đồng thời anh cũng cố giữ cho Jeremy lên tiếng.
“Người ta đặt tên cho tất cả các hệ thống treo”, Jeremy nói tiếp. “Anh có thể treo ngang, ngửa mặt lên với móc ở ngực và chân. Kiểu đó gọi là Hôn mê. Giống như trong các bộ phim. Anh biết đấy, cái cảnh người ta tìm thấy tất cả mọi người bị treo trên trần nhà? Hoặc anh có thể treo mình từ chỗ xương bả vai để giữ cho cơ thể thẳng đứng, kiểu đó lại gọi là Tự vẫn, bởi vì nếu anh làm đúng cách thì trông giống như anh treo cổ tự tử vậy.”
“Sống sót không phải là lỗi của cậu”, Archie nói. “Lúc đó cậu không thể làm gì để cứu chị mình.”
“Quan trọng là phải khởi động làm ấm người trước mỗi lần làm”, Jeremy nói. “Để thư giãn.”
“Có nhiều cách đơn giản hơn để tự trừng phạt mình, Jeremy.”
Jeremy vươn người lên và nắm lấy sợi dây móc vào người mình và dùng nó đu người lên đủ để nắm lấy sợi dây an toàn. Cậu ta thả chân xuống chiếc ghế đẩu, ngồi thụp xuống sàn. Dường như cậu ta không còn nhớ tới Archie nữa, như thể không quan tâm rằng anh ở đó. Cậu ta không biểu diễn cho anh xem, cũng không thực sự muốn che giấu.
Đứa trẻ này tệ hơn Archie nghĩ.
Jeremy cười lớn. “Anh nên thử nó”, cậu ta nói. “Anh chưa bao giờ cảm nhận được bất cứ điều gì như thế.”
Gretchen đã làm một số chuyện trên cơ thể Archie. Nhưng Jeremy Reynold đã giúp ả vượt qua chính mình.
“Cậu bắt đầu nhớ ra từ khi nào?” Archie hỏi.
Jeremy nhìn lên trần nhà. “Khi cô ấy bắt anh đi”, cậu ta đáp. Cậu ta vung tay trong không trung. “Tất cả tin tức đưa trên báo chí. Chúng gợi lại những kỷ niệm. Ban đầu chỉ là thoáng qua. Nhưng sau đó chúng dần tập trung lại.”
“Điều đó hẳn rất khủng khiếp”, Archie nói.
Jeremy quay đầu lại và nhìn Archie. “Anh hiểu mà, đúng không?”
Anh đã hiểu. Ít nhất anh có thể hiểu được trong một tư thế lạ đời.
“Cô ta đã giết chết chị gái của cậu”, Archie nói. “Cậu cần được trợ giúp. Có những người có thể giúp cậu. Tôi cũng đã được giúp đỡ.”
Jeremy đứng dậy và khoác chiếc áo choàng lên vai. “Anh có thể giúp tôi”, cậu ta nói. “Tôi có thể giúp anh. Bởi vì chúng ta đều hiểu mà, phải không?” Cậu ta đưa đôi môi mình đến bên tai Archie. “Chúng ta đều hiểu cô ấy. Chúng ta đều hiểu nỗi đau đớn và vui sướng. Toàn bộ vũ trụ chỉ là một khu vườn tra tấn mênh mông, vô tận.”
“O kay”, Archie nói.
Jeremy đẩy Archie một chút khiến anh đu qua đu lại.
“Anh cảm thấy thế nào?”
“Như một con rối”, Archie nói.
Jeremy với tay lên đầu anh và kéo ròng rọc, giật Archie nghếch người lên.
Archie cứng người lại, siết nắm đấm chống lại cơn đau. Và rồi nó ổn dần.
“Thả lỏng đi nào”, Jeremy nói.
Archie đã làm thế.
Jeremy lại đưa miệng đến bên tai Archie một lần nữa. “Anh có biết tôi nghĩ gì không?” Cậu ta hỏi. “Khi tôi treo ở đó và cảm giác như sắp bị nổ tung?”
Archie có cảm giác đó là một câu hỏi tu từ.
“Tôi nghĩ đến việc anh ngủ với cô ấy”, Jeremy nói. “Tôi nghĩ đến việc cô ấy làm tổn thương anh, bắt anh làm mọi thứ, sau đó tôi nghĩ đến lúc anh quan hệ với cô ấy.”
Đôi mắt của Jeremy nhắm nghiền lại. Tất cả những điều đó chỉ là tưởng tượng. Cậu ta không thể biết chuyện Archie và Gretchen đã ngoại tình với nhau.
“Lộn ngược như thế khiến máu dồn lên đầu cậu phải không?” Archie hỏi, thay đổi chủ đề.
“Rồi anh sẽ quen thôi”, Jeremy nói.