← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 48

Leo Reynold lái chiếc Volvo vào bãi đậu xe của một câu lạc bộ tên là George’s Dancin Bare, ngay đối diện bức tượng thạch cao của Paul Bunyan cao ba mươi feet ở khu phố Kenton, Bắc Portland.

Bức tượng đã được dựng lên vào năm 1959 để chào đón du khách tham dự Hội chợ triển lãm và thương mại quốc tế Oregon. Ông ta mặc quần lửng xắn gấu có thắt lưng, đi đôi bốt đen cao sáu feet và mặc áo sơ mi ca rô đen và đỏ, người dựa vào một chiếc rìu khổng lồ.

Mặt trời đang lên và bầu trời màu hồng đào làm cho mặt tiền thô mộc của Dancin Bare trông vô cùng đìu hiu. Paul Bunyan đăm chiêu nhìn họ từ bên kia đường.

Archie đang ở chỗ Jeremy còn cô thì chuẩn bị đến một quán bar thoát y.

Susan hoài nghi nhìn điện thoại của mình. Bây giờ là 5 giờ. Chẳng có quán bar nào mở cửa muộn thế này cả.

“Tiệc riêng”, Leo nói rồi ra khỏi xe và đi về phía cửa trước của câu lạc bộ.

Susan đi theo anh ta. Một biển hiệu bằng nhựa màu cam và đen thông báo rất rõ ràng rằng câu lạc bộ đóng cửa. Susan vừa định nói điều gì đó như “Thấy chưa? Tôi đã bảo rồi mà” thì Leo rút chiếc điện thoại BlackBerry và bấm số.

“Tôi đây”, anh ta nói. “Tôi đang ở bên ngoài.”

Cánh cửa mở ra gần như ngay lập tức và một người đàn ông chen nửa người ra ngoài, tay gã nắm lấy tay nắm cửa bên trong. Gã to lớn, có râu và mặc áo sơ mi kẻ ca rô. Susan quay lại, liếc nhìn Paul Bunyan. Sau đó quay lại nhìn người đàn ông.

“Tôi hay bị nhìn như thế lắm”, người đàn ông nói với Susan. Gã mỉm cười, để lộ một chiếc răng cửa bằng vàng, rồi đặt một bàn tay đầy thịt lên vai Leo. “Khỏe không, Leo?” Gã vừa nói vừa mở cửa và ra hiệu cho họ vào trong.

Cánh cửa mở ra một lối vào hẹp được ốp gỗ. Những tấm áp phích dán lỏng lẻo trên tường thạch cao quảng cáo cho đêm diễn của những kẻ nghiệp dư và giới thiệu cô này cô kia sắp nổi tiếng. Paul Bunyan ở lại phía sau, ngồi xuống cạnh cửa và tiếp tục đọc cuốn Bầu trời nương náu mượn ở thư viện.

Giống như mọi câu lạc bộ thoát y mà Susan từng đến, nó có mùi mồ hôi, thuốc lá và bia. Tấm thảm có màu nâu. Các bức tường được nhuộm bằng khói thuốc lá qua nhiều thập kỷ. Ở đây chỉ có một vài khách quen, hai người đàn ông trung niên mặc áo len ngồi ở quầy bar, hai người khác ngồi bên một sân khấu nhỏ, nơi một người phụ nữ đang nhảy múa với độc một chiếc quần lót màu đen. Cô ta có bộ ngực đồ sộ và núm vú màu rượu vang. Núm vú của cô ta khéo còn to hơn cả bộ ngực của Susan. Chúng phập phồng đong đưa khi cô ta di chuyển. Susan bị mê hoặc. Ca khúc Milkshake được phát qua loa. Một loa siêu trầm hỏng hóc làm cho những nốt trầm run rẩy. Trông họ chẳng có vẻ vui sướng gì. Đối với một bữa tiệc riêng tư mà nói, nó dường như không phải là một cuộc vui.

Leo không dừng lại. Anh ta nắm lấy tay cô và dẫn cô đi qua quầy bar, qua dãy bàn, đến một phần khác của câu lạc bộ. Rõ ràng đây mới là nơi hoạt động thực sự. Có một sân khấu lớn, đầy đủ cột đồng và một phụ nữ khỏa thân. Vài người đàn ông ngồi hút thuốc bên quầy. Một cô hầu bàn mặc quần soóc ngắn và áo phông màu vàng dựa lưng vào tường.

Cô ấy mỉm cười khi nhìn thấy Leo.

Ngay bên ngoài sân khấu lớn là sân khấu thứ ba, gần phía sau quán bar. Sân khấu này có một giá đỡ xung quanh, nhưng chỉ có một vị khách, một người đàn ông da đen tuổi đôi mươi trông rất đầu gấu, trước mặt cậu ta là một đống bia và hóa đơn.

Người vũ công trên sân khấu này cũng khỏa thân. Ngực của cô ấy có tỉ lệ bình thường hơn, cơ thể săn chắc. Tóc trên đỉnh đầu của cô ấy rất vàng, rất dài và dày, lại được uốn xoăn nhẹ nhàng, nó khiến cho Susan nghĩ rằng đó có thể là một bộ tóc giả. Giữa sân khấu có một cây cột đồng, vũ công nhảy lên, leo tới độ cao bốn feet, rồi xoay tròn, gập lưng, một đầu gối quặp lại, đầu ngón chân được sơn sửa duỗi thẳng ra, tóc cô ấy hất ra sau lưng, bộ ngực vẫn đứng yên trên lồng ngực. Ha, Susan nghĩ. Bơm ngực.

“Cô đang nhìn chằm chằm người ta đấy”, Leo nói.

Susan đỏ mặt. “Tôi thích mái tóc của cô ấy”, cô nói.

Leo dẫn Susan lên sân khấu. Cô cố gắng đứng thẳng, để cô có vẻ cao hơn, ưỡn lưng lên để bộ ngực cỡ 34A sẽ nhô ra một chút. Khi họ đến quầy, Leo thả tay cô ra và vỗ vai cậu nhóc đầu gấu kia.

Cậu ta liếc nhìn Leo và mở to đôi mắt lờ đờ. “Này, ông anh”, cậu ta nói. “Định làm gì đấy?”

Sau khi xem xét kỹ hơn, Susan nhận ra cậu ta cũng không đầu gấu lắm. Giống như một cậu nhóc đại học đang cố gắng để trông gangster mà thôi. Quần rộng. Áo khoác thể thao. Áo bóng rổ Blazers. Nhưng có cảm giác cậu ta không phải là dân thành thị. Cậu nhóc này không lớn lên ở Detroit hoặc Compton hoặc thậm chí là Bắc Portland. Có lẽ cậu ta chơi cho đội bóng rổ trường cấp ba Hồ Oswego. Susan dám cá cả mạng sống của mình là như vậy.

Cô vũ công nhảy lên và thực hiện một động tác quay khác trên cột. Cô ta có một hình xăm ngôi sao. Cô ta ở gần họ đến mức Susan phải lùi lại để tránh khuôn mặt bị tóc của cô ta quật vào mặt khi cô nàng xoay đến chỗ họ.

“Tôi nói đôi lời có được không?” Leo nói.

Anh chàng da đen nhíu mày rồi nhún vai. “Được thôi”, cậu ta đáp. Rồi cậu ta đứng dậy, chỉnh lại quần áo, sau đó nhớ ra mình còn cốc bia và quay lại lấy nó đi.

Cô vũ công trước mắt họ vẫn chìm vào những khúc nhạc jazz và hất mái tóc của mình. Cô ta thật xinh đẹp. Susan cứ mong cô ta trông xấu xí một chút. Sẽ công bằng hơn nếu cô ta có một cơ thể nóng bỏng và khuôn mặt rỗ chằng chịt.

“Chào, Leo”, cô vũ công nói.

“Chào, Star”, Leo đáp lại.

Susan tìm kiếm sự khiếm khuyết ở Star. Phần da phía dưới hông của cô ta hơi sần một chút. Tất nhiên phải như vậy.

Susan và cậu đầu gấu không gấu cho lắm theo Leo đến một cái bàn giữa hai sân khấu và ngồi xuống. Susan châm một điếu thuốc, rít một hơi và đặt nó trong cái gạt tàn bằng nhựa màu đen có logo Camel ở giữa bàn.

“Đây là Susan”, Leo nói với cậu da đen. Tiếng nhạc rất to, anh ta phải nói lớn tiếng để người khác nghe thấy, nhưng bằng cách nào đó anh ta làm như thể không hề cao giọng chút nào. “Cô ấy là phóng viên của tờ Người đưa tin.” Rồi anh ta quay sang Susan. “Cô có thể gọi cậu ấy là Em Họ”, Leo nói.

“Cậu là em họ thật đấy à?” Susan hỏi.

“Tôi được nhận nuôi”, cậu da đen nói.

Leo lấy điếu thuốc ra khỏi cái gạt tàn và rít một hơi. “Giữ bí mật nhé.” Anh ta nhìn Susan. “Được không, Susan?”

Cô gật đầu. Cô không biết anh ta định làm gì. “Bối cảnh sâu xa”, cô nói. “Nguồn nặc danh. Toàn bộ.”

Em Họ nhìn họ như thể cả hai đều mất trí. Cậu ta nhấp một ngụm bia và đặt cốc lên bàn.

“Tôi đang tìm một vài người”, Leo nói tiếp. “Jeremy bị cuốn vào một chuyện gì đó. Tôi muốn tìm ra nó. Và tôi muốn tìm những người nó ở cùng. Điều này sẽ có trong bản tin ngày mai. Cảnh sát đang tung ra hình ảnh của nó và một cô gái, cùng bản phác thảo của những người còn lại.”

Em Họ chớp mắt nhìn anh. “Anh muốn tôi giúp cảnh sát tìm em trai anh?”

“Susan”, Leo nói, “mô tả những người bạn của Jeremy cho cộng sự của tôi đi.”

Susan lục lọi trong túi và lấy ra cuốn sổ tay phóng viên. “Tôi sẽ ghi lại cho cậu”, cô nói, rồi mô tả anh chàng răng nhọn và người đeo mặt nạ, hai anh chàng to lớn, vừa nói cô vừa ghi chép lại. Sau đó, cô xé trang giấy ra khỏi cuốn sổ tay xoắn ốc và đưa nó cho Em Họ.

“Nghe có quen không?” Leo hỏi.

Em Họ cầm lấy tờ giấy và nhìn nó. “Chúng nó có nghiện hút không?”

Leo lại rít thêm một hơi thuốc của Susan. “Tôi nghĩ chúng cũng loanh quanh trong đám đó.”

Susan đặt đầu bút lên một trang mới của cuốn sổ tay và nghiêng người về phía trước. “Cậu có phải tay bán ma túy không?” Cô hỏi Em Họ.

Cậu ta lùi lại một inch. “Cô đã nói là nguồn nặc danh với bối cảnh sâu xa cơ mà.”

Susan nhún vai và đóng cuốn sổ lại. “Tôi tò mò thôi.”

Em Họ uống ngụm bia cuối cùng và ra hiệu cho cô hầu bàn nãy giờ vẫn dựa vào tường. “Chỉ là đầu nậu trung gian”, cậu ta đáp.

“Cậu bán cái gì?” Susan hỏi.

Leo thở dài và gục đầu vào tay.

Em Họ mỉm cười. “Cocaine”, cậu ta nhún vai nói. “Chỉ bán hàng thô, không bán hàng tinh. Tôi đã từng chuyển sang bán hàng tinh chế, nhưng bà chị ạ, chúng nó bắt đầu gọi mình khi các quán bar đóng cửa và sẽ làm mình mất luôn giấc ngủ.” Cậu ta giơ ngón tay lên không trung để nhấn mạnh. “Bọn nghiện nặng toàn đi ngủ lúc 11 giờ.”

Cậu ta thò tay vào túi áo khoác giữ nhiệt của hãng Adidas và lấy ra một túi nhựa nhỏ rồi đổ một ít bột trắng lên bàn. “Làm tí không?” Cậu ta hỏi.

Susan cố tỏ vẻ chán ghét. “Không”, cô nói.

Em Họ liền bận rộn xào cho mình một đường ke to tướng. “Leo?” Cậu ta nói mà không nhìn lên.

“Không”, Leo đáp.

“Tùy anh, anh trai”, Em Họ nói. Cậu ta có một ống hút nhựa màu xanh lá cây đã được cắt bằng chiều dài của ngón tay út, cậu ta khịt mũi, sau đó ngả đầu ra sau một giây rồi gí mũi vào ống.

Khi cậu ta cúi đầu xuống, mắt ướt đẫm và khuôn mặt treo lên một nụ cười rộng ngoác. Em Họ vẫy vẫy cái ống hút về phía Susan. “Chị chắc không?”

“Khốn kiếp”, Susan nói. Từ hồi đại học cô đã tránh xa cocaine nữa rồi. Cô mệt mỏi. Cô sẽ không được đi ngủ sớm.

Cô cầm lấy cái ống hút từ tay cậu ta, cậu ta cười lớn và lại chia một đường ke khác.

“Cô có chắc là muốn chơi hay không?” Leo hỏi.

Susan cúi xuống bàn, bịt một lỗ mũi và hít. Nó bùng lên, cô nhắm nghiền mắt và nhăn mặt. Xoang mũi của cô có cảm giác như bị thiêu đốt trên đống lửa, giống như cô vừa hít phải thuốc tẩy Clorox. Đằng sau cổ họng của cô chứa đầy chất nhầy đắng nghét. Phải mất một lúc cô mới xác định được mùi của nó - mùi xăng. Cô ép bản thân phải nuốt xuống vài lần và bịt mũi lại. “A”, cô thốt lên.

“Hàng tinh khiết lắm đấy”, Leo nhẹ nhàng nói.

Khi cô mở mắt, Em Họ vẫn ngả nghiêng trên ghế. Cô cảm thấy một luồng năng lượng dâng trào. Cơn bỏng cháy đã ngừng lại. Mùi vị trong miệng cô lắng xuống. Mặt và cánh tay cô cảm thấy râm ran.

Cảm giác này tốt hơn những gì cô còn nhớ từ thời đại học.

“Phê thuốc là như thế này phải không?” Susan hỏi cậu ta.

Em Họ ngừng cười. “Chị nghĩ tôi từng phê rồi hả?” Cậu ta nói. “Mẹ kiếp, chị gái ơi. Tôi không chạm vào hàng của mình đâu. Chỉ cần đến gần là tàn đời luôn đấy.”

Leo bỏ điếu thuốc của Susan trong cái gạt tàn Camel. “Hãy tìm những người này”, anh ta nói với Em Họ. “Chuyện này quan trọng với bố già đấy. Phát lệnh đi. Tôi muốn họ biết rằng chúng ta đang tìm kiếm họ.” Anh ta quay sang Susan. “Đi thôi”, anh ta nói. “Trước khi cô khiến tất cả chúng ta bị bắt.”

Họ đứng dậy và Susan đi theo anh ta về phía cửa.

“Anh có những người bạn thật thú vị”, cô nói với Leo.

“Công việc của tôi liên quan rất nhiều đến việc tiếp cận cộng đồng”, Leo nói.

Họ đi thêm một vài bước.

“Còn Star thì sao?” Susan hỏi.

Mắt Leo rời khỏi cô và anh ta đưa tay làm một động tác bất thường. “Chúng tôi đã ngủ với nhau một hay hai lần gì đấy”, anh nói.

Susan cảm thấy trong lòng nổi lên nỗi thất vọng. Thật ngu ngốc. Anh ta đã quan hệ với một vũ nữ thoát y nóng bỏng bơm ngực. Cô còn nhiều điều phải lo bên cạnh một mối tình không phù hợp. Cô phải tập trung vào việc tìm Archie.

Họ đi qua cửa phòng thay đồ của các vũ công. Một biển hiệu màu xanh lá cây ngoài cửa ghi: Hẻm Stripper.

Tâm trí của Susan đang hoạt động với tốc độ một dặm một phút.

Leo Reynold không biết đến sự tồn tại của cô. Không phải như hiện tại. Cô có mái tóc màu tím và cơ thể như của một cô bé mười tuổi. Còn anh ta ngủ với vũ nữ thoát y và rõ ràng là một luật sư của giới ma túy. Em gái anh ta đã bị sát hại. Em trai của anh ta là một thành viên của câu lạc bộ hâm mộ Gretchen Lowell. Và cha anh ta là ông trùm ma túy.

Leo đã dẫn cảnh sát đến phòng của Jeremy. Anh ta đã ở đó. Anh ta biết về bộ ảnh, về cuốn sổ tay. Bây giờ mọi người sẽ biết. Khuôn mặt của Jeremy, câu chuyện về cậu ta, về gia đình anh ta sẽ tràn ngập trên bản tin. Việc này sẽ không có lợi cho việc kinh doanh.

Có thứ gì đó không đúng.

Họ đi ngang qua người gác cửa trông giống Paul Bunyan và bước ra bên ngoài tràn ngập nắng sớm. Toàn bộ bầu trời rực sáng như màu vỏ quýt, tắm bức tượng Paul Bunyan bên kia đường trong ánh sáng rực rỡ khiến thậm chí trông ông ta giống một kẻ giết người bằng rìu.

Đã gần 6 giờ. Archie đã mất tích được hơn năm tiếng đồng hồ.

Khi họ bước đến chỗ chiếc xe, Leo đưa cho cô một chiếc khăn tay trắng được gấp hoàn hảo. “Cô đang chảy nước mũi kìa”, anh ta nói.

Susan sụt sịt và lau mũi bằng chiếc khăn tay, sau đó trả nó lại cho anh ta. Anh ta nhướng mày với chiếc khăn tay dính nước mũi, nhưng vẫn gập nó lại và bỏ vào túi.

Khi họ lên xe, anh ta mở cửa cho cô và cô ngồi vào trong. “Cha của anh có biết anh đang giúp cảnh sát không?” Susan hỏi anh ta.

Anh ta đóng cửa lại cho cô, đi vòng ra sau xe và ngồi vào ghế lái. Anh ta nhìn cô. “Có”, anh ta nói.

“Anh có làm bất cứ điều gì mà không có sự chấp thuận của cha mình không?” Susan hỏi tiếp.

Leo khởi động xe. “Ông ấy sẽ không chấp nhận cô.”