CHƯƠNG 49
Ảnh hưởng của cocaine đã biến mất và Susan phải cố tỏ vẻ thật tỉnh táo. Ian đã bắt đầu cuộc họp biên tập trong phòng mình thay vì phòng hội thảo, để anh ta có thể ngồi sau bàn làm việc và khiến mọi người khác phải kinh ngạc trước uy quyền của mình. Chỉ có hai chiếc ghế phụ trong phòng của Ian và có sáu phóng viên phải đến cuộc họp, điều đó có nghĩa là bốn người phải đứng hoặc ngồi trên sàn nhà.
Susan thường đến sớm để chiếm lấy một trong hai chiếc ghế đó. Nhưng cô đã đến thẳng đây sau khi Leo thả cô xuống xe và chỉ còn lại chỗ trên sàn nhà mà thôi.
“Vậy”, Ian lên tiếng. “Có vẻ những gì chúng ta có là một nhóm giết người hàng loạt. Tất cả mọi người đều quan tâm đến những vụ giết người gần đây bị chúng ta quy kết cho cho Mỹ nhân đoạt mạng. Hai người đã được xác định.” Ian có một tấm bảng trắng được lôi ra từ phòng họp và dựng nó sau bàn làm việc để có thể viết ra những ý tưởng cho bài viết của mình, sau đó lựa chọn hoặc loại bỏ chúng. Anh ta ghim ảnh của Jeremy và Pearl trên đó. “Jeremy Reynold, sống ở hồ Oswego. Cha cậu ta là một ông lớn trong lĩnh vực bất động sản và đầu tư mạo hiểm. Margaux Clinton. Vị thành niên. Chạy trốn khỏi Eugene.” Bàn tay cầm bút của Ian đóng băng giữa không trung. “Họ là ai? Điều gì đã khiến họ lạc lối? Chúng ta còn có ba nạn nhân.” Anh ta không ghim ảnh của họ trên bảng. “Hãy nhét chúng vào một câu chuyện về sự đối xử tàn nhẫn với những người vô gia cư - đấu tranh, bạo lực chống lại những kẻ vãng lai…”
“Và rõ ràng, tôi nghĩ đã đến lúc đánh giá lại nỗi ám ảnh trong văn hóa của chúng ta với Gretchen Lowell.”
Susan nhìn quanh căn phòng. Nó trông gọn gàng theo tiêu chuẩn của một văn phòng báo chí. Một lá cờ New York Yankees treo trên tường. Một tấm áp phích của bộ phim Sự vắng mặt của Malice. Một tờ Người đưa tin Oregon được đóng khung, nó xuất bản từ ngày Ian ra đời (1963 - Trời ạ, anh ta già thật). Và hai chồng giấy cao đến eo. Trên một bảng thông báo trên tường, bên cạnh một thông cáo báo chí từ 5 năm trước thông báo về việc thắng giải Pulitzer của anh ta, Ian đã ghim thêm một câu trích dẫn được anh ta viết nguệch ngoạc trên một mảnh của tờ báo đó. “Hàng triệu người nhìn thấy quả táo rơi, nhưng chỉ có Newton thắc mắc tại sao nó rơi” - Bernard Baruch. Bên cạnh đó là một hình biếm họa từ tờ Người New York, vẽ một người đàn ông mà người ta nói rằng đó là Archie Sheridan ngồi tại một quán bar. Trong tranh, nhân viên pha chế đang đưa cho anh ta một cái ly và nói rằng, “Gretchen Lowell muốn mời anh một ly bia.”
“Tôi biết câu trả lời.” Susan nói.
Ian nãy giờ vẫn đang nói về vai trò của kẻ phản diện trong xã hội, bèn ngừng lại và nhìn xuống cô, tỏ vẻ bực mình.
“Tôi biết câu trả lời”, Susan nhắc lại.
“Sao cơ?” Ian nói.
“Chính chúng ta là những kẻ làm điều đó”, Susan nói. “Chính là chúng ta.” Những bức tường ở Người đưa tin mỏng như tờ giấy và mọi người có thể nghe thấy tiếng của bất cứ ai dù chỉ là đôi lời thì thầm. Cô không quan tâm. “Chúng ta tôn vinh Gretchen Lowell”, Susan nói. “Chúng ta đã biến cô ta thành một người nổi tiếng.”
Ian vẫn hoàn toàn bất động, cây bút vẫn giữ nguyên vị trí. Anh ta luôn bất động hoàn toàn mỗi khi tức giận. Susan không quan tâm. Cô bị xiên một lỗ trên má và Archie đã mất tích trong khi cô có mặt ở một cuộc họp ngu ngốc, rồi cuối cùng bọn họ vẫn bị sa thải. “Ngoài kia có những người nghĩ rằng cô ta là một anh hùng”, cô nói. Susan nhìn mọi người. Họ ngồi trên sàn, lúng túng dựa vào tường. Derek ngồi trên một trong hai chiếc ghế. Derek gần như không bao giờ giành được ghế. Susan chỉ nghĩ tới việc mình sẽ đến đó sớm như thế nào để giành được một chiếc. Tại sao cô phải làm thế chứ? Không ai muốn ở đó cả. Đây là một trò đùa.
Susan duỗi hai chân ra và đứng dậy. “Họ duy trì các trang web dành cho người hâm mộ”, cô nói. “Họ cập nhật trang Wikipedia của cô ta. Họ viết tiểu thuyết về cô ta. Còn bản ghi âm cuộc gọi của cô ta tới 911 để đầu thú thì sao? Ai đó đã phối lại nó và làm một thành video âm nhạc. Anh có thể xem nó trên YouTube. Có những chiếc áo phông in khuôn mặt của cô ta với dòng chữ Tôi dâng trái tim cho Mỹ nhân đoạt mạng.” Cô đưa chân vào một chiếc bốt, sau đó xỏ chân vào chiếc còn lại. “Không chỉ áo phông mà cả quần áo trẻ em. Năm ngoái, tạp chí Esquire còn đưa cô ta vào số báo Người phụ nữ tôi yêu của họ. Tôi tìm tên cô ta trên eBay và tôi thấy có cả một người đang bán một bộ dao mổ mà họ cho rằng Gretchen đã sử dụng. Tiền đấu giá lên tới chín trăm đô la.”
Cô đứng đó, mũi sụt sịt, má bị băng lại. Cô bị sa thải. Cô bị đuổi việc. Cô sẽ bị liệt vào danh sách đen. Nhưng cô không thể kìm nén bản thân. Tất cả cứ thế tuôn trào. “Chính chúng ta đã đưa những điều đó đến với công chúng”, cô nói và vung tay lên. “Hết bài báo này tới bài báo khác. Với cùng một mớ tầm phào nhạt nhẽo. Tìm mọi cớ để đăng tải hình ảnh của cô ta, bởi vì mọi người đều biết rằng hình ảnh cô ta làm tăng sự thu hút của sạp báo lên hai mươi lăm phần trăm. Vì vậy, khi không có tin tức gì, chúng ta lại tìm những lý do khác để viết về cô ta. Như Cách làm trang phục Halloween kiểu Gretchen Lowell.” Cô cười và lau mũi bằng cổ tay. Tôi đã viết bài đó đấy.
Ian đóng nắp bút và đặt nó lên bàn. Anh ta làm điều đó hơi mạnh tay, làm chiếc bút lăn qua và trượt khỏi mặt bàn, rơi xuống thảm. Không ai mảy may muốn nhặt nó cho anh ta. Không ai di chuyển cả.
“Chúng ta đang kinh doanh trong lĩnh vực bán quảng cáo”, Ian nói. “Chúng ta có thể tính phí cao hơn cho quảng cáo nếu bán được nhiều báo hơn. Gretchen Lowell giúp báo bán chạy. Mặt trời Baltimore. Diễn đàn Chicago. Thời báo L.A. Phòng tin tức của họ đã nát cả rồi. Cô muốn phải trả tiền để được nghỉ việc à? Hay cô muốn viết một bài báo mà nhiều người sẽ đọc, để bộ phận quảng cáo có thể đến Starbucks và nói chuyện với họ về việc chạy quảng cáo trên một phần tư trang trong tờ báo nhỏ bé sắp chết của chúng ta? Bởi vì cô có thể bán quảng cáo Frappuccino thay vì trở thành người bán Frappuccino. Thế cô muốn trở thành một phóng viên báo chí, hay muốn làm một thợ pha chế, hả?”
“Tôi muốn trở thành một nhà báo”, Susan nói. Bản thân cô nói ra cũng thấy vô lý. Có người ngồi dựa vào tường nhếch mép lên.
“Thế thì viết cho tôi một bài báo về lý do tại sao cô lại được điều trị lỗ thủng trên mặt ở Khu Sản Xuất lúc 2 giờ sáng nay. Sau đó viết cho tôi bảy mươi lăm inch về nỗi ám ảnh văn hóa của chúng ta với Gretchen Lowell. Cô có thể nhét vào đó mọi thứ cô vừa nói.”
“Bảy mươi lăm inch?” Susan nói.
“Cô nghĩ mình có thể viết hết bằng đó không?” Ian hỏi.
“Hoàn toàn có thể”, Susan đáp.
“Vậy hãy đi ra khỏi đây, ngay lập tức”, Ian nói.
Cô nhìn Ian. Sau tất cả, có lẽ anh ta không hẳn là một tên khốn.
Một phóng viên khác giơ tay. “Tôi có thể đi được không?” Cậu ta hỏi.
“Đừng có mơ”, Ian đáp.
Susan lùi ra khỏi phòng và khép cửa lại sau lưng trước khi Ian có thể đổi ý.