CHƯƠNG 50
Anne Boyd là người lập hồ sơ tội phạm tốt nhất mà Henry từng biết. Chị ta là người thứ ba mà FBI gửi đến làm việc trong Đội đặc nhiệm truy bắt Mỹ nhân đoạt mạng và đã dành nhiều tháng tại Portland, cách xa chồng và hai cậu con trai. Henry ngồi tại một chiếc bàn bên ngoài cửa hàng Taco Del Mar trên đại lộ Martin Luther King Jr và gọi điện cho chị ta. Cửa hàng này đặt trong một trạm xăng cũ. Tất cả mọi thứ ở Portland đều nằm trong một thứ gì đó cũ kĩ. Văn phòng của lực lượng đặc nhiệm cũng ở trong một ngân hàng cũ. Bạn có thể lấy một cái burger và xem một bộ phim trong một trường tiểu học cũ. Ngay cả trung tâm sản xuất bia cũ của Henry Weinhard cũng bị biến thành những căn hộ được chứng nhận bảo vệ môi trường. Tất cả mọi thứ đã được tái sử dụng. Người Portland thích tái chế.
Lúc đó là 11 giờ sáng PST, 2 giờ ở Virginia.
Henry bấm số của Anne.
Chị ta nhận điện thoại ngay.
“Henry”, chị ta nói. “Có bắt được cô ta không?”
“Không”, Henry nói. “Không bắt được.”
Anh có thể nghe thấy sự rộn ràng của việc chuẩn bị đồ ăn và tiếng những cậu bé mười mấy tuổi trong điện thoại, “Ừ”, chị ta nói, “Chắc cậu không gọi cho tôi để hỏi về chuyện quần áo đấy chứ.”
“Chị có nhớ gì về Jeremy Reynold không?” Henry hỏi.
“Chờ chút”, Anne nói. Henry nghe thấy một cánh cửa đóng lại và nó trở nên yên lặng. “Anh có định cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” Chị ta hỏi.
“Archie đã tự mình ra khỏi bệnh viện”, Henry đáp.
“Anh ấy có thể làm điều đó, Henry”, Anne nói. “Anh ấy đã tự nguyện vào đó mà.”
Một người phụ nữ bước ra khỏi cửa hàng taco với một chiếc burrito, nhìn quanh những chỗ ngồi ngoài trời, và chọn vị trí cách xa Henry nhất. “Có một nhóm… tôi không biết…” Anh gục mặt xuống bàn tay. Trời nóng và anh không mặc áo khoác, anh có thể cảm thấy mồ hôi chảy ra dưới bao da đeo vai. “Đó là một nhóm người hâm mộ Gretchen Lowell.” Mẹ kiếp, thế giới đang trở nên kỳ lạ. “Họ liên lạc với một kẻ đáng thương luôn muốn tách lá lách ra khỏi người mình.”
“Rối loạn nhận dạng toàn vẹn cơ thể”, Anne nói với tiếng huýt sáo. “Tôi chưa từng nghe về một cơ quan cụ thể đến vậy.”
Henry xua tay. “Là gì cũng được. Họ tìm thấy nhau qua internet. Họ lấy lá lách. Chỉ có điều, cậu ta đã chết. Bởi vì cô biết đấy, họ không phải là bác sĩ.” Người phụ nữ với chiếc burrito đang giả vờ đọc một tin tức trên Portland Mercury, nhưng cô ta vẫn cứ nhìn anh. “Susan Ward đã tìm thấy thi thể nhờ một cuộc gọi nặc danh. Archie phát hiện ra cậu ta là ai, nhờ một nguồn nặc danh khác.”
“Đúng là sự kết hợp thú vị của những thứ nặc danh”, Anne nhẹ nhàng nói.
“Tôi cũng nghĩ thế”, Henry nói, “nhưng chẳng hay ho gì đâu.”
“Tiếp tục đi”, Anne nói.
“Cậu ấy phát hiện cậu nhóc đã chết là bạn của Jeremy Reynolds.”
“Em trai của Isabel Reynold.”
Henry gật đầu mặc dù Anne không thể nhìn thấy anh. “Rõ ràng cậu ta là một phần của câu lạc bộ người hâm mộ. Hôm qua Archie tự rời bệnh viện, ra ngoài gặp Jack Bố Già và bảo ông ta tìm Jeremy, đồng thời lấy một khẩu súng. Và rồi, đêm qua cậu ấy và Susan Ward đi đến một cuộc họp mặt của câu lạc bộ kia, hoặc thứ gì đó tương tự thế.”
“Đám người đó đang mong đợi hai người họ”, Anne nói.
“Tất nhiên là chúng mong chờ họ rồi.” Henry đập tay lên bàn. “Chúng đã âm thầm chỉ dẫn họ đến đó. Susan còn bị chọc thứ gì đó vào mặt.”
“Vào mặt ư?” Anne thốt lên.
“Bằng một thứ giống như đầu kim tiêm”, Henry nói. Người phụ nữ với chiếc burrito đã đặt tờ báo xuống và đang nhìn anh chằm chằm. “Kẻ cầm đầu nhóm này trùm tất nylon che kín mặt, hắn muốn Archie xăm vào người hắn. Ít nhất hai đứa trong đám khốn nạn này đã tự xăm lên cơ thể chúng theo kiểu của Gretchen. Archie đã đồng ý nếu chúng thả Susan đi. Susan chạy ra ngoài. Cô ấy nghĩ mình nghe thấy Archie khóc, nhưng cũng có thể đó là tiếng khóc của bất cứ ai. Cô ấy gọi cho tôi. Nhưng khi chúng tôi đến đó thì bọn chúng đã biến mất, cũng không thấy Archie đâu. Chỉ còn khẩu súng bị bỏ lại trên sàn nhà.”
“Anh có nghĩ Archie đã đi với chúng một cách tự nguyện không?”
“Tôi không biết”, Henry trả lời. “Tôi nghĩ cậu ấy đang hồi phục. Nhưng đó là một nhóm người hâm mộ Gretchen Lowell. Cậu ấy như một thành viên danh dự trọn đời. Và nếu cậu ấy muốn đưa Jeremy Reynold ra khỏi đó thì cậu ấy sẽ làm mọi cách. Chị cũng hiểu cậu ấy mà.”
“Cậu ấy luôn tỏ ra rất bảo vệ Jeremy.” Anne nói.
“Cậu nhóc đó thấy chị gái mình bị sát hại. Tôi nghĩ cậu ta cũng có chút tổn thương.” Người phụ nữ cầm chiếc burrito lên và đi vào trong. Henry gập ngón tay thành hình súng, bắn vào cô ta khi cô ta đi qua. “Vậy bây giờ chúng ta có lý do để tin rằng những người này có liên quan đến những vụ giết người gần đây. Đó là những vụ giết người bắt chước.”
Anne ngừng lời. “Tôi sắp nói với anh mấy câu nghe không chuyên nghiệp chút nào”, chị ta nói.
“Tôi sẵn sàng lắng nghe đây”, Henry nói.
“Jeremy Reynold rất nguy hiểm”, Anne nói.
“Ôi không”, Henry nói.
Anne thở dài. “Cậu ta bị rối loạn bỏ nhà ra đi phân ly. Cậu ta sống sót sau một sự kiện làm thay đổi cuộc sống. Chắc chắn cậu ta đã bị chấn thương tinh thần, đó là lý do tại sao tôi không bao giờ đưa ra kết luận tăm tối hơn trong bất kỳ báo cáo nào của mình.”
Henry không nao núng, nhưng anh đã thấy đủ cảnh bạo lực để biết rằng nó đã tác động lên con người như thế nào. “Cậu ta nhìn thấy chị gái mình bị sát hại”, anh nói.
“Biểu hiện bệnh của cậu ta đã chấm dứt”, Anne nói. Chị ta ngập ngừng. “Đây không phải là ý kiến chuyên môn của tôi. Ý kiến của tôi với tư cách một nhà tâm lý học trong các báo cáo là: rối loạn bỏ nhà ra đi phân ly. Còn ý kiến của tôi với tư cách một người mẹ ư? Jeremy Reynold rất nguy hiểm.”
“Susan nói rằng ký ức của cậu ta đã quay trở lại.” Anh kể cho Anne những gì Susan đã nói về những vết rạch trên ngực dường như khớp với những dấu vết trên thi thể của Isabel.
“Một đứa trẻ như Jeremy”, Anne nói, “nếu không có sự hỗ trợ thích hợp, có thể khiến nó trở nên rối loạn. Cậu ta sẽ tìm các biện pháp hỗ trợ thay thế. Như internet, câu lạc bộ người hâm mộ. Và cậu ta sẽ tìm những người mà mình có thể nói chuyện.”
Henry ngừng dòng suy nghĩ. “Giống như Archie. Một người có thể hiểu cậu ta.” Archie đã rời bệnh viện và đi vào tầng hầm đó để tìm Jeremy. Ai đó đã biết mối liên hệ giữa anh và Jeremy. Ai đó đã phải hình dung rằng Archie biết những gì Jeremy đã trải qua và sẽ làm mọi thứ để cứu cậu ta.
“Susan nghĩ Jeremy là gã đàn ông đeo mặt nạ.” Henry nói.
“Ờ, phải rồi”, Anne đáp.