CHƯƠNG 51
Sau một khoảng thời gian, Archie thấy rằng cơn đau từ lưỡi móc đã trở nên mơ hồ. Anh thả lỏng cơ thể, để hai cánh tay lơ lửng, đầu ngón tay gần như chạm sàn, và anh chầm chậm hít thở sâu. Tình trạng không trọng lượng làm anh mất phương hướng và anh ngày càng chóng mặt, đầu dần dần nhẹ đi. Tâm trí anh lơ lửng. Khi anh cố tập trung xuống sàn nhà, tầm nhìn của anh mờ đi. Huyết áp của anh đang giảm. Với tốc độ này, chẳng bao lâu nữa anh sẽ mất ý thức.
“Tôi có thể thả anh xuống ngay lập tức”, Jeremy nói.
Archie ngẩng đầu lên. Căn phòng quay cuồng. “Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời”, anh nói.
Jeremy kéo theo một thứ máy móc mà Archie không thể nhìn thấy và sau một cú giật đau đớn, anh được hạ xuống sàn bê tông một cách thoải mái nhất. Archie nằm sấp, hai tay đặt dưới thân, gò má áp trên sàn. Sàn bê tông mát lạnh. Jeremy ngẩng đầu lên và đưa một chai nước uống thể thao lên môi anh. “Đây là nước đường”, cậu ta nói. “Để nâng đường huyết của anh.”
Archie hé môi, Jeremy ấn vòi vào miệng anh và bóp chai. Nước đường ngọt ngào ở nhiệt độ phòng, giống như nước coca hết gas, nhưng Archie vội vàng hút lấy nó, tâm trí anh tỉnh táo trở lại khi chất lỏng chảy xuống cổ họng. Khi Jeremy kéo chai nước ra, Archie cố gắng ngồi dậy, đầu gối trần trụi gập sát ngực anh. “Tháo mấy cái móc ra đi”, anh nói.
Jeremy quỳ sau lưng anh. “Tôi phải làm thật nhanh”, Jeremy nói. “Lấy chúng ra càng nhanh thì càng ít đau hơn.” Archie có thể cảm thấy cậu ta bắt đầu ra tay. Anh biết từng cái móc được tháo ra chỉ nhờ âm thanh phát ra khi Jeremy thả nó vào hộp đựng sữa chua Nancy.
“Tôi sẽ xoa bóp điều hòa giúp anh”, Jeremy nói. “Sẽ đau một chút.” Jeremy xoa bóp xung quanh vết thương theo một chuyển động tròn. Việc này đáng lo ngại hơn là đau đớn, tựa như dưới da anh có những chiếc bánh gạo giòn vậy. Không khí phát ra âm thanh như tiếng ợ khi nó thoát ra khỏi da thịt anh, dòng máu ấm bị đẩy ra từ những vết thương. Archie tựa đầu vào đầu gối và ôm lấy cẳng chân.
Rồi anh cảm thấy Jeremy xoa thứ gì đó man mát trên lưng.
“Thuốc kháng khuẩn”, Jeremy nói. Cậu ta lau sạch máu và sau đó tiếp tục xoa bóp lưng Archie, mát-xa cột sống cổ và vai của anh, rồi xoa những ngón tay lên phía sau hộp sọ của Archie qua lớp tóc.
“Gretchen có chạm vào anh như thế này không?” Jeremy nhẹ nhàng hỏi.
“Có”, Archie đáp. “Những vết rạch cậu tạo ra trên người thằng bé răng nhọn kia, cậu có nhớ Gretchen đã làm điều đó với Isabel không?”
“Tôi đã nhìn thấy cô ấy làm điều đó.”
“Cậu có muốn nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không, Jeremy?”
“Có”, Jeremy nói.