← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 52

Henry sẽ rất vui nếu nhiều năm sau mới phải quay lại khu tâm thần Providence. Anh không thích mùi của nó. Anh không thích camera an ninh và cửa bị khóa. Anh không thích các y tá. Và anh không thích thực tế là người bạn thân nhất của mình đã ở đó hai tháng.

“Hi vọng mọi chuyện suôn sẻ”, Henry nói với Claire. Anh đang đứng cùng Claire bên cạnh nhà tâm lý học của Archie, Sarah Rosenberg trong hội trường. Họ đang nhìn vào phòng sinh hoạt, nơi một bác sĩ của bệnh viện đang ngồi đối diện với Frank - người bạn cùng phòng cũ của Archie, bên một chiếc bàn. Vị bác sĩ này đã phỏng vấn tất cả các bệnh nhân tâm thần về cái chết của Courtenay Taggart. Bệnh viện sẽ chỉ chấp nhận để những kẻ điên tự đánh bại sự điên dại của mình.

Henry nghĩ rằng tất cả chuyện đó là nhảm nhí.

“Frank không có em gái”, Rosenberg nói.

Henry điếng người. “Chết tiệt”, anh nói.

“Bác sĩ tâm lý đã phát hiện ra điều đó trong hồ sơ của anh ta”, Rosberg nói và nhìn Frank qua tấm kính cửa. “Chẳng ai nghĩ đến chuyện kiểm tra nó.”

Claire đứng khoanh tay. Henry có thể thấy sự lo ngại siết chặt khóe miệng cô. Cả hai đều biết điều này có nghĩa là gì.

“Là cô ta”, Claire nói.

Henry quay sang Rosenberg. “Hãy dẫn tôi vào đó”, anh nói.

“Anh ta sẽ không thừa nhận điều đó”, Rosenberg nói. “Anh ta rất kiên quyết.”

Henry nhìn Frank qua tấm kính. Hắn gục xuống bàn, bộ đồ bệnh nhân quá lớn, đôi tất ống màu trắng bị đẩy xuống quanh mắt cá chân. Hắn yếu đuối và dễ bị tổn thương. Chính là loại đàn ông mà Gretchen chọn làm con mồi. “Hãy để tôi nói chuyện với anh ta”, Henry nói.

Rosenberg nhìn anh một lúc rồi gật đầu. “Tôi sẽ dẫn cậu vào”, chị nói. Nhưng rồi chị lại ngập ngừng. “Anh ta là một bệnh nhân”, chị nói tiếp. “Nếu cậu gây cho anh ta bất kỳ chấn thương nào, tôi sẽ mất vị trí của mình ở đây.”

“Tôi sẽ không dùng dầu sôi đâu”, Henry đáp.

“Cư xử tử tế vào”, Claire nói.

“Tôi lúc nào chẳng tử tế”, Henry đáp rồi theo Rosenberg vào phòng.

Frank lập tức nhìn lên và vẫy tay. “Chào, Henry”, hắn nói.

Henry nở một nụ cười ngoác giả dối. “Chào anh bạn”, Henry nói. Anh kéo ghế và ngồi cạnh Frank. Rosenberg ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh vị bác sĩ kia. Thế là tốt. Trông như Henry và Frank chống lại các bác sĩ. Điều đó sẽ tạo ra một liên minh. Henry thân thiện và anh bạn Frank chống lại cơ sở y tế tồi tệ.

Vị bác sĩ tâm lý là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi golf và quần soóc xếp nếp. Ông ta ngồi nhúc nhích một cách khó chịu trên chiếc ghế nhựa.

“Sáng nay tôi đã nhớ đến cậu đấy”, Henry nói với Frank. “Tôi muốn đến thăm anh bạn Frank của tôi.”

“Archie đi mất rồi”, Frank nói.

“Ừ”, Henry nói. “Nhưng mà, tôi vẫn có thể đến thăm cậu phải không? Tôi vẫn có thể đến thăm cậu bạn thân Frank của tôi.”

Frank cười ngại ngùng. “Được.”

“Nhưng chắc là cậu có rất nhiều người đến thăm đúng không, Frank?” Henry hỏi. “Tôi cá là em gái của cậu vẫn luôn ở đây.”

Khuôn mặt của Frank ngập ngừng.

“Không phải sao?” Henry nói.

Frank quay mặt đi. “Con bé bận lắm”, hắn đáp.

Henry khoanh tay và mỉm cười. “Cậu có em gái không, Frank?”

Trán Frank nhăn lại và hắn đưa tay đập lên không trung. “Đừng hỏi tôi điều đó nữa”, hắn nói.

Henry thấy Rosenberg úp một lòng bàn tay xuống bàn.

“Có người khác đã hỏi cậu điều đó ư?” Henry nói.

“Ông ta”, Frank nói và chỉ vào vị bác sĩ áo golf. “Cả Archie nữa.”

Henry cố giữ giọng nói đều đều cùng thái độ trung lập. “Archie hỏi cậu điều đó khi nào?”

“Sau khi tôi lấy điện thoại của anh ấy”, Frank nói. Hắn lắc đầu buồn bã. “Tôi không định làm thế. Tôi nghe thấy nó.” Hắn bịt tai lại. “Brừ brừ.” Hắn buông tay. “Tôi đã tìm thấy nó trong tủ quần áo của anh ấy. Anh ấy rất tức giận. Anh ấy bắt tôi trả lại. Rồi anh ấy hỏi tôi. Cậu có em gái không, Frank?.” Hắn ngồi thu mình xuống ghế, vai gù lại. “Anh ấy rất tức giận”, hắn nhắc lại.

“Cậu có nói chuyện với ai qua chiếc điện thoại đó không?”

“Không”, Frank đáp. “Tôi định gọi cho em gái tôi, nhưng tôi không thể nhớ số của con bé.” Hắn cắn môi. “Tôi nghĩ con bé cũng giận rồi. Nó không gọi nữa.”

“Em gái cậu tên là gì, Frank?”

Frank quay mặt đi, cúi người xuống ghế. “Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa”, hắn nói.

“Lần cuối cùng cô ấy gọi là khi nào?” Henry hỏi.

Frank bịt tai lại. “Brừ, brừ, brừ”.

Rosenberg đứng dậy.

“Kết thúc đi thôi”, chị nói.