CHƯƠNG 53
Ở tòa soạn Người đưa tin có ba chiếc thang máy. Chỉ hai trong số chúng hoạt động một lúc. Hôm nay thang máy phía bên phải bị hỏng, vì vậy Susan đứng đợi bên cạnh hai thang máy còn lại.
Không ngủ và năm tiếng đồng hồ ngồi trước máy tính khiến cô bị mỏi mắt và kiệt sức, ngay cả khi cô đã tranh thủ ngủ khoảng một giờ trong kho. Mặc dù vậy, cô đã viết xong bài báo dài bảy mươi lăm inch. Đó là tác phẩm hay nhất cô từng viết. Cô chỉ ước rằng Quentin Parker có mặt ở đây để đọc nó.
Với câu chuyện trong đó, cô sẽ về nhà và ngủ trưa. Leo Reynold đã không trả lời các cuộc gọi của cô, điều đó có nghĩa là những người bạn tầng lớp dưới của anh ta chẳng thu thập được gì, hoặc họ đã thu được tin gì đó và anh ta quyết định không nói với cô.
Cứ ngủ vài giờ đã, rồi cô sẽ liên lạc lại với anh ta.
Thời gian chờ thang máy dài đằng đẵng và Susan dựa đầu vào bức tường bên cạnh, ngước mắt lên.
Cô bất ngờ tỉnh dậy khi cửa thang máy mở ra. Cô chớp mắt, vẫn còn choáng váng. Henry Sobol đang đứng trong thang máy.
Anh mở cửa thang máy và vẫy cô vào trong. “Chúng ta cần nói chuyện”, anh nói. “Tầng nào?”
Susan chuyển chiếc túi chứa điện thoại di động của Archie sang vai kia. Không có cuộc gọi nào kể từ khi cô gửi tin nhắn. “Sảnh”, cô nói.
Henry nhấn nút S.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Derek Rogers chui vào thang máy cùng họ.
“Cậu là Dick, phải không?” Henry hỏi.
“Derek”, anh ta đáp.
“Mỗi năm có hơn mười bảy nghìn người ở Mỹ bị thương nặng trong các sự cố liên quan đến thang máy và thang cuốn”, Susan nói.
Trông Henry chẳng có vẻ gì hứng thú. Miệng anh mím chặt và không có ánh cười nào quanh mắt anh. Dưới ánh sáng thang máy, Susan có thể thấy những đường chân chim nở dọc theo quai hàm.
“Vậy là chúng ta đã hoàn thành cuộc phỏng vấn các tù nhân tâm thần trong chiều nay”, anh nói.
“Bệnh nhân”, Susan chữa lại.
Anh mặc kệ cô. “Cô đã bao giờ gặp bạn cùng phòng của Archie chưa?” Henry nói. “Tên là Frank. Trầm cảm. Hơi chậm chạp. Nhận được rất nhiều cuộc gọi từ em gái, liên tục nói về cô ấy. Chỉ có điều anh ta không có người em gái nào cả.”
Chuyện này không gợi cho Susan nhớ đến điều gì. Nhưng vì cô rất mệt mỏi, cô không chắc rằng số học đơn giản có ý nghĩa gì với mình. “Tức là anh ta nói dối về việc có em gái”, cô nói.
Henry nhấn nút dừng thang máy khẩn cấp. Thang máy dừng lại.
Susan nhìn lên đèn báo tầng phía trên cửa ra vào. Cả số hai và số ba đều được bật sáng. Họ bị mắc kẹt giữa các tầng. Cô đột nhiên cảm thấy tỉnh táo hơn.
“Anh không thể làm điều đó”, Derek cao giọng nói. “Chỉ có hai thang máy hoạt động. Nếu có hỏa hoạn thì sao?”
Henry bước lên đối diện với Derek. “Nếu có hỏa hoạn”, anh nghiến răng nghiến lợi nói, “thì cậu phải đi thang bộ.”
Derek dựa lưng vào tường. “Vâng, thưa ngài”, anh ta nói.
Tâm trí Susan đã tỉnh táo trở lại.
Henry dựa lưng vào thang máy bên cạnh Derek. “Tôi sẽ nói cho cô những gì tôi nghĩ”, anh nói về phía Derek, huých vào cánh tay trên. “Tôi nghĩ rằng Gretchen giả làm em gái của Frank. Tôi nghĩ rằng cô ta theo dõi Archie thông qua Frank. Frank sẽ không thừa nhận bất cứ điều gì trong những việc này.” Anh vẫy tay trong không trung. “Anh ta lấy Kinh Thánh ra thề rằng mình có một cô em gái, một người rất yêu quý anh ta.” Anh giơ một ngón tay lên. “Tuy nhiên, anh ta đã nói với tôi về một chiếc điện thoại. Một chiếc điện thoại di động. Frank lấy nó ra khỏi ngăn kéo tủ quần áo của Archie và Archie nổi điên. Cô nghĩ sao, Susan?”
Susan cảm thấy khó thở.
“Cô có biết gì về chiếc điện thoại di động này không?” Henry hỏi.
“Không”, Susan trả lời.
“Tôi sẽ nói những gì tôi nghĩ”, Henry nói. “Tôi nghĩ Gretchen đang ở trong thành phố.” Anh nhún vai. “Tôi không biết. Có lẽ cô ta chưa bao giờ rời đi. Thế nên câu lạc bộ hâm mộ Mỹ nhân đoạt mạng, hoặc sùng bái hay bất cứ cái quái gì tương tự, có thể chịu trách nhiệm cho hầu hết tình trạng hỗn loạn xảy ra gần đây trong thành phố. Nhưng tôi không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy gã bảo vệ giết người của chúng ta từng sử dụng dịch vụ hẹn hò trên internet. Chúng tôi đã tìm kiếm trên chiếc máy tính ở nhà hắn. Chúng tôi cũng đã kiểm tra những chiếc máy tính mà hắn có quyền truy cập tại nơi làm việc. Thậm chí chúng tôi đã rà soát cả những máy tính tại chi nhánh thư viện địa phương, điều mà tôi có thể đảm bảo với cô rằng không hề dễ dàng chút nào. Nhưng chẳng có gì cả. Jeremy Reynold đã không thao túng gã bảo vệ ấy để giết chết Courtenay Taggart. Gretchen Lowell đã làm điều đó. Tôi nghĩ rằng cô ta đã lợi dựng gã bảo vệ để chuyển cho Archie một chiếc điện thoại. Sau đó, tôi nghĩ rằng cô ta đã bắt hắn giết một bệnh nhân trong bệnh viện vì cô ta biết việc đó sẽ đưa Archie ra khỏi bệnh viện. Và nếu tôi biết rằng cô biết đến chiếc điện thoại này, thì tôi sẽ cho cô biết tay.”
“Tôi nghĩ tôi đã tìm thấy Pearl Clinton”, Derek nói. “Tôi nhận được cuộc gọi từ một phụ nữ điều hành một cửa hàng ở Hawthorne tên là Từ trái đất đến mặt trăng. Cô ấy nói rằng Pearl đã từng làm việc cho mình. Tôi phải gặp cô ấy ở đó. Anh có thể kiểm tra nó. Nếu anh muốn.”
Trong một giây chẳng ai lên tiếng cả.
Cuối cùng, Susan phá vỡ sự im lặng. “Pearl có thể dẫn chúng ta đến chỗ Archie”, cô nói với Henry.
Henry nhấn nút khẩn cấp bằng cườm tay và thang máy rung lên một giây rồi bắt đầu di chuyển.