CHƯƠNG 54
Từ trái đất đến mặt trăng nằm trên đại lộ Hawthorne, ở giữa một quán cà phê và một cửa hàng thương mại tự do. Susan biết nơi này. Nó đã ở đó khoảng một năm nay, thay thế một cửa hàng Goth, trước đó là một cửa hàng bán cần sa y tế.
Nếu bạn muốn tìm một nền văn hóa nhỏ trong nền văn hóa lớn, thì Portland sẽ cung cấp cho bạn.
“Ở đây”, Susan nói.
Henry lái xe qua một khu vực đậu xe trực tiếp trước cửa hàng. Đôi khi Susan ước mình là một cảnh sát. Hoặc ít nhất có một chiếc xe với tấm biển cảnh sát.
“Nơi này có gì thế?” Henry hỏi.
“Bán đồ viễn tưởng máy hơi nước.”
“Viễn tưởng máy hơi nước?”
“Nó thuộc dạng văn hóa lồng ghép”, Susan nói. “Kết hợp giữa văn hóa thời Victoria cùng khoa học viễn tưởng. Một thế giới như trong tưởng tượng của Jules Verne.”
Henry ngây người nhìn cô.
“Anh đã bao giờ đọc Liên minh các quý ông phi thường chưa?”
“Đó có phải một cuốn sách về bóng chày không?” Henry hỏi ngược lại.
“Thôi quên đi”, Susan nói. “Pearl mặc áo corset và đeo kính bảo hộ. Nơi này bán loại đó. Thật hợp lý khi cô ấy làm việc ở đây.”
Họ ra khỏi xe và đi vào cửa hàng.
Cửa hàng này như một hộp trang sức. Những bức tường được sơn màu xanh rắn lục, sàn gỗ được sơn màu đen, quầy thu ngân được phủ nhung đỏ và các thiết bị chiếu sáng dường như được làm từ các bộ phận đồng hồ cũ. Những ống đồng được treo trên trần nhà bằng dây xích, chúng được tô điểm bằng áo choàng, áo nịt ngực, váy lót và tùng phồng; những bộ lễ phục của các quý ông với áo khoác, áo choàng, ghệt mắt cá và những đồng phục quân đội kiểu cũ. Kệ gỗ cổ tối màu trưng bày những chiếc đồng hồ bỏ túi kỳ quặc, những chiếc dù cũ, kính bảo hộ và súng điện từ.
Người phụ nữ đứng sau quầy nhung đỏ mặc một chiếc váy kiểu Edwardian màu đen dưới chiếc corset bằng da màu đen. Cổ cô ta đeo chiếc kính lúp cùng mặt dây chuyền bằng kính cổ lỗ trông giống một chiếc răng người. Cô ta đang đeo đai súng da với khẩu súng Flash Gordon trong bao súng.
“Tôi là phóng viên của Người đưa tin” , Susan nói. “Derek Rogers bảo tôi tới đây.”
“Hay đấy”, cô ta nói.
“Sáng sớm nay, cô đã gọi cho anh ấy”, Susan nói. Chúng tôi đang tìm kiếm Margaux Clinton. Còn gọi là Pearl. Cao khoảng 5,4 feet. Gầy. Mái tóc đen ngắn. Đeo kính bảo hộ.” Cô chỉ vào những chiếc kính bảo hộ được bày trên kệ. “Cô nói với Derek Rogers rằng cô ấy từng làm việc ở đây.”
“Tôi không biết ai tên là Derek Rogers”, người phụ nữ nói. “Và tôi không đọc Người đưa tin.”
“Hôm nay cô không gọi đến Người đưa tin sao?”
“Không. Nhưng Pearl đã làm việc ở đây. Tôi đã sa thải cô ấy vì tội ăn cắp khoảng một tháng trước.” Người phụ nữ liếc nhìn Henry, rồi quay lại với Susan. “Cô ấy chạy trốn ư?” Cô ta hỏi.
“Cô ấy đang bị nghi có liên quan đến một số vụ giết người”, Henry nói.
Người phụ nữ trao cho Henry một cái nhìn không tán thành. “Anh có phải là cha của cô ấy không?”
“Tôi là cảnh sát”, Henry đáp.
“Cô ấy dính dáng đến vài kẻ xấu”, Susan giải thích. Cô lấy một tấm danh thiếp ra khỏi ví và đặt nó lên quầy. “Nhà báo”, cô nói. Như thể điều đó có thể giúp xóa đi danh tính cảnh sát vừa rồi.
“Nếu cô ấy bỏ trốn”, người phụ nữ nói, “thì có lẽ là có lý do.”
Henry nhìn quanh cửa hàng. “Có lẽ cha mẹ cô ấy muốn cô ấy ăn mặc như một người bình thường”, anh nói.
Người phụ nữ liếc qua Henry. Anh mặc quần jean đen và áo phông đen ướt đẫm mồ hôi. Người phụ nữ dường như không ấn tượng. “Người ta sẽ cau mày khi nhìn anh đấy”, người phụ nữ nói với Henry. Rồi cô ta tạo dáng, theo phong cách tạp chí Vogue và chớp chớp đôi mi. “Còn họ sẽ mỉm cười khi nhìn tôi.”
Henry bước tới trước mặt cô ta, bày ra chiều cao đồ sộ của mình. “Nhìn tôi này”, anh nói. “Cô có cười tôi cũng không sao hết. Tôi cũng không quan tâm nếu cô đeo kính bảo hộ. Điều tôi quan tâm là tìm ra Pearl Clinton.” Cái đầu cạo trọc của anh được đính lên mấy hạt mồ hôi. “Tôi sẽ cho cô mười giây để cho chúng tôi biết cô ấy đang ở đâu.”