CHƯƠNG 55
Nút giao giữa Đại lộ thứ ba mươi tám và Đại lộ Hawthorne là một khu đất đắt giá, và theo người quản lý của Từ trái đất đến mặt trăng, thì Pearl thường xuyên ăn xin của những người mua sắm Hawthorne để có tiền.
“Lạy Chúa, coi chừng đấy”, Susan nói, vì Henry gần như không thèm tránh một người đi xe đạp lạng lách.
Henry thì thầm cằn nhằn điều gì đó rồi trỏ tay ra phía ngoài kính chắn gió. “Ở đó”, anh nói.
Pearl chỉ quanh quẩn ở góc đường chỗ nhà số 38.
“Ngồi cho chắc vào”, Henry nói. Anh phanh gấp bên lề đường, mở cửa và lao ra phía sau Pearl.
Susan chuẩn bị tinh thần, sau đó nhảy ra và chạy theo Henry.
Khi cô đến đó, Henry đã tóm được Pearl.
“Tôi muốn gọi luật sư”, Pearl nói.
Henry siết chặt cánh tay cô gái hơn, cơ bắp trên cánh tay để trần phình ra. “Nếu tôi bắt giữ cô và gọi cho cô một luật sư”, anh nói, “thì có nghĩa là gọi cho cha mẹ và các dịch vụ chăm sóc trẻ vị thành niên, vẫn muốn gọi chứ?”
Một đám đông nhỏ đã tụ tập lại. Ở Hawthorne luôn có rất nhiều người đi bộ. Một vài đứa trẻ đường phố khác xuất hiện, thêm mấy người cầm túi mua sắm, đôi ba người đi xe đạp dừng lại và ngó nghiêng với mũ bảo hiểm trên đầu, tất cả mọi người đều đang nhìn về nơi này. Một số người trong số họ còn quay video bằng điện thoại di động.
“Mọi người nhìn đi”, Pearl khóc, “tôi bị cảnh sát quấy rối.”
“Henry”, Susan nói.
Henry buông cánh tay của Pearl ra. Cô ta xoa xoa nơi vừa bị anh nắm lấy và rồi khoanh tay thách thức.
“Đây không phải là một trò chơi.” Henry nói. “Hãy nói cho tôi biết Archie Sheridan đang ở đâu.”
“Tôi không làm gì sai cả”, Pearl đáp, đủ to để những người ngoài cuộc có thể nghe thấy.
Henry chớp mắt hoài nghi. “Không làm gì sai? Cô là thành viên của một câu lạc bộ hâm mộ kẻ giết người hàng loạt.”
Pearl nhún vai. “Thì sao? Hồi cuối cấp 2, tôi đã vào Wicca. Chuyện đó có vấn đề gì chứ.”
“Jeremy Reynold ở đâu?” Henry gặng hỏi.
Pearl chỉ lườm anh.
“Hãy để tôi nói chuyện với cô ấy”, Susan nói.
Henry chỉ một ngón tay vào mũi của Pearl. “Tôi biết gia đình nhận nuôi cô đấy”, anh nói.
“Kệ xác nhà anh”, Pearl cãi.
Mặt Henry đỏ bừng và Susan đành chen vào giữa họ. “Em ở trong…” Cô cố tìm từ ngữ chính xác, “nhóm Mỹ nhân đoạt mạng bao lâu rồi?”
Pearl tròn mắt và thở dài. “Tôi đã gặp Jeremy tại Hội chợ quốc gia ở Eugene”, cô bé đáp. “Anh ấy mời tôi tham gia nhóm. Nghe có vẻ vui. Nửa đêm tụ tập ở một địa điểm đáng sợ nào đó và cố gắng hù dọa nhau.”
“Họ xăm cho nhau cho giống với nạn nhân của những vụ giết người”, Henry nói sau lưng Susan.
“Đến tận tối qua tôi mới biết”, Pearl nói.
“Kể chuyện đêm qua cho tôi nghe đi”, Susan nói tiếp.
Pearl đưa mũi giày nhọn đâm vào vỉa hè. “Chị thấy rồi đấy, chuyện đêm qua đã đi quá xa. Tôi không biết các anh ấy sẽ làm thế với mấy cây kim.” Giọng nói cô bé nhỏ dần. “Tôi nghĩ rằng họ chỉ đang cố làm trò với chị thôi.”
“Jeremy không như em nghĩ”, Susan nhẹ nhàng nói. “Đúng không?”
Những cô bé tuổi này không tham gia các câu lạc bộ vì nghe có vẻ vui. Họ tham gia vì đám con trai ở đó.
Pearl gật đầu, đôi mắt đẫm lệ. “Sau khi chị rời đi, Sheridan đã rút súng ra”, cô bé nói. “Chị muốn biết Jeremy ở đâu. Chị biết đấy, thật kì quái khi Jeremy có mặt ở đó.” Cô bé lau mũi. “Rồi Archie bị giật bằng súng điện. Bị rất nhiều lần. Anh ấy có thể đã qua đời.”
“Và sau đó?” Henry hỏi.
“Em không biết”, Pearl sụt sịt. “Em đã bỏ chạy. Em chạy ra khỏi tòa nhà và đến Grand, tiếp đó bắt xe buýt số 14 về Hawthorne.”
Henry quay lại và luồn tay ra sau đầu.
“Những vụ giết người đó”, Susan nói. “Hai thi thể bị đặt ở Vườn Hồng. Đầu lâu ở biệt thự Pittock. Gretchen Lowell không giết những người đó. Là Jeremy đã làm.”
Miệng của Pearl mím lại, cô bé cau mày và cúi đầu xuống. “Em đã nghĩ anh ấy thích em.”
Susan vỗ nhẹ vào cánh tay cô bé. “Chị biết mà, bé yêu.” Cô để Pearl suy ngẫm về con đường tình yêu không may của mình trong một giây, rồi Susan cúi xuống, hỏi bằng giọng chị gái thân thiết, “Cậu ta có từng đưa em đi đâu không?”