CHƯƠNG 56
Jeremy băng vết thương cho Archie bằng gạc và đưa cho anh một chiếc khăn để ngồi lên. Archie ngồi khoanh chân, đối diện với Jeremy, cậu ta cũng ngồi trong tư thế y hệt. Một bộ dao mổ được mở trên sàn, ở giữa họ.
“Tôi cần theo dõi anh”, Jeremy đáp.
Cậu ta cầm con dao mổ và giữ nó theo cách Archie đã chỉ cho cậu ta dưới tầng hầm, kiểu dao ăn tối, và đưa tay còn lại ra, lướt những ngón tay trên vết sẹo hình trái tim trên ngực Archie.
Những ngón tay của Jeremy rời khỏi trái tim của Archie và lướt qua vết sẹo năm inch chạy dọc giữa thân mình. “Đây là gì?” Jeremy hỏi.
Đó là vết sẹo duy nhất không phải do Gretchen rạch trên người anh, một vết sẹo đậm nét, khác với những vết sẹo khác, giống như chữ viết tay của người khác vậy. “Tôi đã bị xuất huyết ổ bụng trên đường đến bệnh viện”, Archie nói. “Họ phải mổ để dọn dẹp thiệt hại sau khi cô ta lấy đi lá lách của tôi. Đó là vết sẹo mà Archie cảm thấy xa lạ nhất, vì không giống những vết sẹo Gretchen để lại, Archie không có ký ức gì về nó.
“Dù sao thì Fintan cũng đã làm được điều đó”, Jeremy nói. “Cậu ấy đã tự làm được.”
Archie liếc xuống con dao mổ trong tay Jeremy. Anh phải đánh trống lảng. “Cậu gặp Fintan English ở trại hè phải không”, anh nói.
Khuôn mặt Jeremy chùng xuống, đôi mắt nhìn xa xăm. “Chúng tôi học chung trường cấp ba”, cậu ta nói. “Fintan cũng khốn khổ khốn nạn như tôi.” Cậu ta đưa bàn tay còn lại lên bắp tay và lơ đãng xoa những vết sẹo hình tam giác, như thể chúng là nguồn gốc của một nỗi rấm rứt đã qua. Cậu ta vẫn cầm dao mổ, cổ tay đặt trên đầu gối. “Cậu ấy muốn lấy đi lá lách của mình”, Jeremy nói. “Cậu ấy luôn nói về chuyện đó. Không ai coi trọng cậu ấy cả. Trừ tôi ra. Tôi đã đọc một số sách vở. Và xem trên internet. Tôi còn in ra vài bản.”
Archie nghĩ về phần lá lách dê bị vứt trong nhà vệ sinh. “Cậu đã thực hành trên những con dê.”
“Lá lách của chúng có cùng kích cỡ với người”, Jeremy nói. “Tôi cũng đọc được điều đó trên internet.”
“Những con dê sau đó ra sao?” Archie hỏi.
“Chúng đều bị chết cả”, Jeremy đáp. Cậu ta cúi xuống, tới gần Archie đến nỗi anh có thể cảm thấy hơi thở của Jeremy trên mặt mình, rồi cậu ta đưa miệng lại gần tai Archie. “Tôi muốn biết cảm giác của cô ấy như thế nào”, cậu ta nói. “Trở thành Gretchen Lowell.” Đôi môi cậu ta chạm vào tai Archie. “Và tôi thích việc đó. Tôi thích xăm sống vào người anh.” Jeremy dừng lại. “Nó làm tôi nhớ đến Isabel.”
Archie cố hết sức để không phản ứng lại. Jeremy đang kiểm tra anh.
Jeremy ngồi xuống và nhìn Archie một lúc lâu. “Anh vốn có thể rời đi”, hắn nói.
Archie gật đầu. “Tôi biết.”
“Nhưng anh vẫn còn ở đây”, Jeremy nói.
“Vì tôi lo cho cậu, Jeremy.”
Jeremy nhìn xuống con dao mổ. “Khi tôi còn nhỏ anh đã đối xử với tôi rất tốt”, cậu ta nói. “Với cha tôi và anh trai tôi mà nói, tôi chỉ nhắc họ nhớ về những gì đã xảy ra với Isabel. Tôi có thể thấy điều đó khi họ nhìn tôi.”
Môi trên của Jeremy bắt đầu co giật và Archie có thể nhìn thấy đứa trẻ anh đã gặp từ lâu trong chàng trai trẻ ngồi trước mặt mình. Mất mát, lạc lối, giận dữ. Đôi mắt Jeremy nheo lại cùng lời trách cứ. “Tôi muốn anh đưa tôi đi”, cậu ta nói. Khóe miệng cậu ta rủ xuống và đôi môi run rẩy vì cố kìm nước mắt. “Anh biết những gì họ làm. Biết về những tên tội phạm dưới quyền họ.” Khuôn mặt cậu ta chất chứa đầy đau đớn, như bóp nát trái tim Archie. “Tại sao anh không đưa tôi đi?”
Archie chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó. Anh quá tập trung vào việc bắt Mỹ nhân đoạt mạng, giải quyết vụ giết người của Isabel, bảo vệ Jeremy khỏi Gretchen và khỏi báo chí, nhưng anh chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc bảo vệ cậu bé khỏi cha mình. “Tôi xin lỗi”, Archie nói. Đó thực sự là tất cả những gì anh có thể thốt ra.
Jeremy bắt đầu khóc. Cậu ta khóc như một đứa trẻ, cơ thể run rẩy, nước mũi chảy ra, khuôn mặt đỏ bừng và xấu xí. Gretchen khiến Archie trở nên khốn khổ, nhưng ả đã phá hủy Jeremy Reynold.
Jeremy thở vài hơi hổn hển, ngồi yên một lúc, rồi bình tĩnh nhấc con dao mổ và ấn nó vào ngực.
“Đừng”, Archie nói. “Xin cậu.” Anh thấy Jeremy kéo lưỡi dao qua vết sẹo hình trái tim ở ngay đó, cố gắng để giống với vết sẹo trên ngực của Archie. Nhưng Jeremy đưa tay quá mạnh khiến làn da bị rách, máu rỉ ra từ vết thương.
Archie nắm lấy cổ tay Jeremy. “Vết thương sâu đấy, Jeremy”, anh nói. Jeremy run rẩy, khuôn mặt như phát sốt, con dao mổ vẫn trên da thịt. Archie phải lấy dao mổ ra khỏi tay Jeremy. “Sao cậu không để tôi tự khắc vào mình để trông giống cậu?”
Jeremy sững người và liếc lên. Đó là lần đầu tiên Archie nhìn thấy thứ gì đó rõ ràng và rắn rỏi trong ánh mắt cậu ta. Vẫn chưa quá muộn.
Archie đưa tay ra, lòng bàn tay ngửa lên. “Đưa nó cho tôi”, anh nói.
Jeremy nhấc con dao mổ ra, nhìn nó và chớp mắt. Sau đó, cậu ta lau lưỡi dao bằng một góc của chiếc khăn mà mình đang ngồi lên, rồi sau đó đưa con dao cho Archie.
Và chờ đợi.
“Được rồi”, Archie nói.
Jeremy đã trở nên gần gũi. Archie cảm thấy mình đã chiếm được lòng tin của cậu ta. Anh đã vượt qua bài kiểm tra của Jeremy. Bây giờ anh có thể làm việc này. Archie đã sống sót sau mười ngày bị Gretchen Lowell tra tấn. Thêm một vài vết sẹo nữa có là gì?
Anh nhìn vào cánh tay và đùi của Jeremy, những vết sẹo hình tam giác, những vết sẹo mà Gretchen đã gây ra cho Isabel nhưng không ra tay với bất cứ ai trong số những nạn nhân khác của ả.
Anh hạ lưỡi dao xuống.
“Cô ấy nhét một viên gạch vào trong một chiếc tất và đánh vào đầu Isabel”, Jeremy nói.
Archie nhìn lên.
Jeremy đã nhớ ra.
Và mặc dù Archie biết mình nên nghĩ tới tâm lý mong manh của Jeremy, nghĩ tới việc khép lại vụ án cùng việc thu thập thêm bằng chứng chống lại Gretchen, thế nhưng tất cả những gì anh có thể nghĩ là: Tôi không cô đơn.
Và anh vui mừng vì chuyện đó. Chẳng lẽ đó là những gì anh theo đuổi? Anh muốn Jeremy nhớ lại vì điều đó có nghĩa là còn một người khác biết chuyện. Một người khác đã sống sót. Một người khác cũng bị tàn phá như Archie.
Anh không muốn cô đơn.
Cả hai bọn họ đều không muốn.
Jeremy đang nhìn anh chằm chằm. Hình trái tim xăm dở trên ngực anh đang chảy máu, và Jeremy chắc hẳn đã dính máu trên tay, vì nó bị dính trên mặt và cánh tay cậu ta.
“Cô ấy đã vung nó thật mạnh”, cậu ta nói. “Cục gạch đánh vào chỗ này của chị tôi.” Cậu ta chạm vào da đầu, sau tai trái. Archie nhớ các báo cáo khám nghiệm tử thi của Isabel. Nó phù hợp với vị trí của một vết nứt nhỏ mà bên pháp y đã tìm thấy trên hộp sọ của nạn nhân. “Rồi cô ấy trói Isabel lại.”
Jeremy ngừng lời và nhìn Archie, ánh mắt cậu ta lướt xuống vết xăm nhỏ mà Archie đang loay hoay tạo ra trên chân mình.
Archie nhấc con dao mổ lên lần nữa. Lần này anh làm thật chậm. Anh phải cẩn thận. Nếu anh lỡ tay tạo ra vết cứa nặng hơn mức nhẹ nhất thì con dao mổ sẽ cắt sâu vào trong.
Jeremy nói tiếp. “Isabel ở hàng ghế sau. Tôi ngồi ở ghế khách. Cô ấy không trói tôi lại. Chúng tôi không nói chuyện. Cô ấy chở chúng tôi vào rừng.” Giọng nói của cậu ta đều đều, đứt đoạn, giống như đang kể chi tiết về một giấc mơ. Archie lau máu trên con dao bằng chiếc khăn.
“Đó chắc chắn là một con đường chuyên dùng để khai thác gỗ. Cô ấy phải ra ngoài và mở một trong những cánh cổng của Dịch vụ Lâm nghiệp. Chúng tôi lái xe rất lâu. Cô ấy không nói gì cả. Isabel tỉnh dậy và nằm khóc ở hàng ghế sau. Tôi có thể nghe thấy tiếng chị ấy, nhưng tôi quá sợ nên không dám quay lại hoặc nói bất cứ điều gì.”
Archie lại đưa nhẹ lưỡi dao. Có bốn đứa trẻ được liệt kê là nạn nhân của Mỹ nhân đoạt mạng , tất cả đều bị tra tấn và được tìm thấy với trái tim đặc trưng của Gretchen xăm trên ngực. Archie chưa bao giờ có thể khiến Gretchen thừa nhận đã giết hại bất kỳ ai trong số họ. Ả đã đưa họ tới chỗ anh như một giải thưởng cuối cùng ngoài tầm với.
“Chúng tôi đậu xe bên lề đường”, Jeremy nói. “Gretchen ngồi ở ghế sau với chị gái tôi.”
Archie chú ý tới lưỡi dao. Anh muốn cảm nhận nó. Anh đáng phải cảm nhận nó. Gretchen đã treo lủng lẳng những đứa trẻ như bánh kẹo. Nhưng Archie chưa bao giờ muốn ả thú nhận, bởi vì anh sẽ phải nghe lời thú nhận của ả, lắng nghe những gì ả đã làm với họ, và anh lại so sánh cảm giác ấy với những xúc cảm khi anh nghĩ về cô ta. Anh buộc phải cảm nhận nó.
“Cô ấy đã khắc một lưỡi dao X-Acto vào người Isabel. Isabel khóc. Trông chị ấy rất sợ hãi.”
Archie cảm thấy một điều gì đó. Nhưng nó không phải là nỗi đau mà là sự ghê tởm. Và lần đầu tiên sau nhiều năm, nó không chôn sâu trong tâm trí anh. Anh ghê tởm ả. Anh muốn Jeremy nói tiếp. Anh muốn nghe từng chi tiết đẫm máu. Bởi vì mỗi nỗi kinh hoàng ả gây ra chỉ khiến anh căm ghét ả hơn. Cơn thịnh nộ di chuyển qua tĩnh mạch của anh như morphin nội sinh.
“Tôi không biết chuyện đó kéo dài bao lâu”, Jeremy nói. “Hàng giờ. Sau đó, đôi mắt Isabel mở trừng trừng, trông chị ấy thực sự nhợt nhạt và rũ rượi. Gretchen đã cứa vào cổ họng chị ấy. Cô ấy còn chỉ cho tôi cách làm. Cô ấy nói rằng đó là điều mà mọi người nên biết. Sau khi Isabel chết, Gretchen đã khắc một trái tim lên người chị ấy. Chỉ sau đó tôi mới biết cô ấy là ai. Mỹ nhân đoạt mạng. Tôi đã thấy một số thông tin trên báo chí. Chúng tôi ngồi đó rất lâu. Trời đã tối. Tôi bắt đầu khóc, và Gretchen ôm lấy tôi, vuốt tóc tôi. Sau đó, cô ấy không nói gì thêm. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã giận tôi. Chúng tôi ngồi trong xe cả ngày và đêm. Tôi ra ngoài đi tiểu. Và rồi tôi trở lại. Đôi khi cô ấy cũng ra ngoài. Vào ngày thứ hai, tôi nói rằng tôi đói, cô ấy khởi động và lái xe trở lại thị trấn. Sau đó, cô ấy đỗ xe và bước ra ngoài. Tôi không biết liệu cô ấy có trở lại hay không. Tôi không biết liệu tôi có nên đi theo cô ấy hay không. Vì vậy, tôi đã chờ đợi. Và một lúc sau, tôi ngủ thiếp đi.”
Archie đặt con dao mổ trở lại khay.
Jeremy ngồi lắc đầu. “Tại sao cô ấy không giết tôi?”
“Tôi không biết”, Archie nói.
“Cô ấy chăm sóc tôi.”
“Cô ta đã hành hạ cậu, cũng như đã hành hạ chị gái cậu”, Archie nói nhẹ nhàng. “Chỉ có điều cậu phải sống với nó. Không vì lý do gì cả.” Anh nói chuyện với Jeremy, nhưng cũng là tự nhủ chính mình. “Cô ta không quan tâm đến cậu. Cậu không nợ cô ta bất cứ thứ gì.”
Jeremy bắt đầu nức nở. “Tôi xin lỗi”, cậu ta thở hổn hển. “Tôi đã giết những người đó. Tôi đã giết một người đàn ông đang ngủ trong công viên và một cô gái tôi cho đi nhờ xe. Tôi lừa một người đàn ông khác vào xe mình bằng cách mời anh ta làm việc. Tôi giết họ và giữ đôi mắt của họ. Bởi vì đôi mắt họ làm tôi nhớ đến Isabel. Đôi mắt chết chóc, giống như của chị ấy.”
“Cậu đặt chúng tại hiện trường những vụ án do Gretchen gây ra.”
“Tôi muốn cô ấy chú ý đến tôi.”
Archie nhìn Jeremy, cậu ta suy sụp và bị hủy hoại, như đống rác mà Gretchen đã ném bên lề đường. Anh tự hứa với bản thân sẽ làm mọi thứ có thể để giúp Jeremy. “Cậu đang gặp rắc rối”, Archie nói. “Có người đã chết. Cậu đâm kim vào má một nhà báo.” Archie có thể đã tiếp tục, nhưng Jeremy dường như không có tâm trí để thảo luận về việc thực hiện thủ thuật y tế mà không có giấy phép hành nghề.
“Hãy giúp tôi”, Jeremy khẩn khoản.
“Cha cậu sẽ giúp cậu trở thành một luật sư hình sự giỏi”, Archie nói. Cả hai đều là những món hàng hư hỏng. Mặt đối mặt, với những vết sẹo chằng chịt lộ ra, Archie cảm thấy như đang nhìn vào một tấm gương. “Cậu sẽ ổn thôi”, Archie nói. “Cậu sẽ ổn thôi. Cậu sẽ nhận được sự giúp đỡ. Chúng ta sẽ ổn thôi.”
Ánh đèn nhấp nháy.
Archie nhìn lên. Có cái gì đó không đúng.
Trần nhà dường như uốn cong về phía anh, Archie lắc đầu và nhìn Jeremy để xem cậu ta có nhìn thấy nó không. Nhưng Jeremy không nhìn lên trần nhà. Cậu ta đang nhìn Archie với một nụ cười dịu dàng.
“Chúng ta nên ra khỏi đây”, Archie nói. Anh cảm thấy ấm áp, đầu óc choáng váng. Có lẽ huyết áp của anh vẫn chưa được khai thông. Anh cố gắng đứng dậy nhưng bụng co thắt lại, tựa như sàn nhà bị nâng lên và rơi xuống, như một con thuyền bị sóng đánh bập bềnh, và anh buộc phải quỳ xuống.
Anh nhìn sang Jeremy, để xem cậu ta có cảm thấy như vậy không, nhưng Jeremy không hề di chuyển. Cậu ta vẫn ngồi đó, bình thản, nhìn ngắm. Rồi Archie thấy đôi mắt của Jeremy như trôi vào chai nước thể thao.
“Cậu đã làm gì?” Archie nói. Một cơn râm ran ấm áp gặm nhấm xương sống và trườn xuống cánh tay anh, anh cố gắng đứng dậy nhưng đôi chân vô dụng.
Tất cả đều quen thuộc.
Archie cố gắng nâng một cánh tay vô lực để tiếp cận Jeremy, nhưng khẩu độ trong tầm nhìn của anh đã đóng lại và trí não anh chao đảo. Anh ngã về phía trước trong vòng tay của Jeremy. Anh nghe thấy một tiếng “chát” và phải mất một lúc mới nhận ra đó là âm thanh khi hàm của anh đập vào bờ vai xương xẩu của Jeremy. Khuôn mặt của Archie trượt một vài inch và dừng lại trước bờ ngực trần đầy sẹo của Jeremy. Archie như cảm nhận được vị máu từ vết thương của Jeremy hòa lẫn với nước bọt của mình, nghe thấy tiếng tim đập của Jeremy, khi mạch đập của Archie chậm lại một cách bất thường. Anh phải dùng tất cả năng lượng chỉ để nói một từ. Nó được thốt ra trong tiếng nghiến răng nhừa nhựa, “Phentolamine.”
“Đúng”, Jeremy nói. Cậu ta ôm lấy Archie, lắc lắc. Archie không thể cảm nhận được chuyện đó, cũng không thể cảm thấy bất cứ điều gì nữa, nhưng anh có thể cảm nhận được chuyển động thông qua hình ảnh đầy màu sắc và ánh sáng trước mắt. “Đó là thứ Gretchen dùng để đánh thuốc mê anh khi giam cầm anh”, Jeremy nói. “Tôi đã đọc được trong cuốn Nạn nhân cuối cùng.” Cậu ta trượt ra dưới sức nặng của Archie và nhẹ nhàng lật lại người anh trên sàn. “Tác dụng của nó sẽ biến mất trong nửa giờ tới”, Jeremy nói. Cậu ta có vẻ thực sự cảm thấy có lỗi. Nhưng ít nhất điều đó cũng không thể bù đắp cho việc bị đánh thuốc và bỏ nằm đấy trên sàn bê tông.
“Đừng đi”, Archie nói. Nhưng nó thoát ra khỏi miệng anh thành “đừn điiiiii”.
Jeremy bước vào trong bóng tối. “Tôi không muốn vào tù”, Archie nghe thấy cậu ta nói trong tăm tối. “Họ sẽ không cho tôi mang theo đồ chơi.”
Archie cố gắng nói lại. Nhưng lưỡi anh quá to, quá dày, miệng anh quá khô và Jeremy đã chìm vào bóng tối.
Đó chỉ là một câu. Ba từ. Nhưng anh không thể thốt nên lời.
Lật tôi lại.
Gretchen Lowell đã từng là một y tá. Ả biết cách sử dụng Phentolamine. Jeremy có lẽ đã đặt mua nó trên internet. Cậu ta chỉ là một đứa trẻ. Cậu ta đã sợ hãi. Anh không biết.
Cậu ta không biết rằng mình không nên đặt Archie nằm ngửa. Rằng anh không thể di chuyển. Rằng anh không thể nuốt được nước bọt chảy xuống cổ họng.
Ánh đèn vẫn nhấp nháy trong khi Archie lắng nghe tiếng thở dốc của chính mình. Anh cố gắng mở rộng phổi từ từ, để hít được nhiều oxy nhất có thể. Nhưng cơ thể anh đang phản bội anh. Nhịp tim của anh tăng lên. Anh tập trung vào đó, đếm nhịp đập, cố gắng sống sót thêm hai mươi nhịp nữa, mười nhịp nữa. Phổi anh đau nhói. Tiếng ríu rít chuyển thành tiếng kêu chát chúa. Mọi tế bào trên cơ thể anh đều muốn hít một hơi thật lớn, và anh không thể làm gì khác ngoài việc nằm đó, chìm trong đống nước bọt của chính mình.
Một xoáy nước màu đen dễ chịu bao trùm lấy anh, khi phổi anh dùng đến chút oxy cuối cùng.
Archie đã chiến đấu với nó. Anh muốn cơ thể mình thở, để sống thêm vài phút nữa. Anh vật lộn trong căng thẳng và giận dữ, cố ép phổi phải hút vào một luồng không khí mỏng.
Khi anh làm vậy, một đôi tay áp vào cơ thể anh và lật nghiêng anh lại.