← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 57

Susan nắm chặt chiếc túi đặt trên đùi. Muốn sử dụng bình xịt hơi cay một cách hiệu quả nhất, thì cần phải giữ bình thẳng đứng và phun thành từng đợt ngắn nửa giây vào mặt kẻ tấn công. Mắt và mũi là mục tiêu đặc biệt hiệu quả. Phạm vi là mười đến mười hai feet (nhiều hay ít, tùy thuộc vào áp suất ống bơm và điều kiện gió). Xịt và di chuyển. Sau đó xịt lại. Nếu bạn di chuyển thì sẽ giảm được khả năng biến bản thân thành nạn nhân của cuộc tấn công hóa học do chính mình gây ra. Nếu thực hiện đúng cách thì bình xịt hơi cay gây dãn mao mạch ngay lập tức, mù tạm thời và viêm các mô khí quản. Nó cũng gây bỏng cháy một cách khá tệ.

Henry liếc nhìn cô. “Cô vẫn đang ở trong xe đấy”, anh nói.

Chết tiệt! Susan nghĩ và siết chắc chiếc túi chứa đầy bình xịt hơi cay thêm một chút. “Đúng vậy”, cô đáp.

Nhóm của Jeremy đã tới Khu công nghiệp Tây Bắc Portland. Nhiều năm trước, nơi đây là một đầm lầy. Sau đó, một người nào đó đã nảy ra ý hay là đặt một ga đường sắt lớn, sau đó những người từ Triển lãm Lewis & Clark năm 1905 đã thấy được vùng đất này và họ nghĩ rằng tổ chức hội chợ ở đây là hoàn hảo, dù cho dòng nước tù đọng tại đây cao đến thắt lưng của họ. Hội chợ đã thu được thành công lớn, mọi người từ khắp nơi đã đến Portland để tham dự các gian hàng, đồng thời ở lại để uống bia giá rẻ và đóng đai gỗ. Bây giờ, khu hội chợ bị mục nát. Các xưởng gỗ quay trở lại trong rừng, khu vực này được xây dựng thành nơi tập trung các doanh nghiệp công nghiệp nhẹ không tạo ra được sản phẩm gì, nhưng lại đóng góp khá nhiều thứ khác.

“Ở đó”, Pearl nói với lên từ hàng ghế sau. Henry lái xe tới trước căn nhà ấy và dừng lại. Căn nhà màu xanh, một tầng, không có cửa sổ. Một bảng hiệu vẽ tay cũ nát của doanh nghiệp sập tiệm nào đó vẫn treo trên văn phòng cũ.

Pearl chỉ vào một chiếc xe kiểu cũ đậu trên đường. “Đó là xe của Jeremy”, cô nói.

Miệng Henry bè ra, anh giật bộ đàm khỏi bảng điều khiển và gọi lực lượng hỗ trợ.

Cánh tay Susan nổi da gà. Dán dọc theo toàn bộ chiều dài của khoang bốc dỡ hàng của căn nhà là những áp phích quảng cáo cho tập phim Kẻ giết người hàng loạt quyến rũ nhất nước Mỹ sắp tới nói về Gretchen Lowell.

Henry cúp máy và nhìn qua Susan. “Để tôi vào trước. Ở trong xe, khóa cửa lại. Đừng chạm vào bất cứ thứ gì.” Sau đó, như thể dự đoán sự phản kháng của cô, anh liếc về phía Pearl. “Cô cần ở lại với cô bé này.”

Susan cầm chiếc túi chặt hơn và nhìn ra cửa sổ tòa nhà, mặt Gretchen hiện lên trên các tấm áp phích, rìu treo trên bảng hiệu cũ. Nếu Archie ở đó thì anh ấy cần sự giúp đỡ. Không có thời gian để tranh luận.

Cô cắn môi và gật đầu.

Henry rút súng ra, ném cho cô một cái nhìn nghiêm khắc, rồi ra khỏi xe.

Cô không rời mắt khỏi Henry khi anh cúi thấp người đi về phía tòa nhà, khẩu súng chúc xuống trước mặt mình. Cánh cửa khoang bốc dỡ hé ra khoảng một feet, cô dõi theo khi Henry đập mạnh vào nó và hét lên một câu gì đó, rồi anh liếc chiếc xe lần cuối và chen vào trong.

Chỉ còn lại hai người họ. Một tia sợ hãi nhích xuống cánh tay của Susan, cô thò tay vào túi xách và lấy ra một bình xịt rồi đẩy chiếc túi xuống sàn xe trước mặt.

Susan liếc nhìn gương chiếu hậu, tìm kiếm ánh sáng nhấp nháy xanh đỏ. Sẽ có còi báo động bất cứ lúc nào. Có lẽ có hàng chục xe cảnh sát ập tới ngã tư đó.

Henry sẽ bảo đảm tình hình. Nếu cần được bảo vệ thì bạn có thể tin tưởng vào Henry. Jeremy sẽ không có cơ hội. Cô gần như mỉm cười. Cô muốn thấy cậu ta cố gắng đâm Henry.

“Jeremy có một khẩu súng”, Pearl ngồi ở hàng ghế sau lên tiếng.

Susan quay phắt lại. “Gì cơ?”

Pearl ngồi đó, hai tay khoanh lại, ngả người ra sau, cặp kính trên đỉnh đầu như một cặp kính râm. “Tôi vừa mới nghĩ ra”, cô bé nói. “Anh ấy đã cho tôi xem một lần. Bảo rằng cha anh ấy đã đưa nó cho anh ấy.”

Susan đưa tay che miệng và ngồi xuống ghế, không biết phải làm gì. Henry đã đi vào trong. Liệu cô có nên hạ cửa kính xuống và hét lên? Hay chạy ra khỏi xe? Có nên gọi cho anh bằng điện thoại di động không? Hoặc tìm hiểu xem làm thế nào để sử dụng bộ đàm?

Cô xoay người nhìn ra kính chắn gió phía sau. Lực lượng hỗ trợ đâu rồi.

Rồi cô nghe thấy tiếng động đó.

Nếu tình cờ đi ngang qua thì cô sẽ không biết đó là một phát súng. Đó là một tiếng “đốp” mờ đục, thứ tiếng động có thể dễ dàng giải thích bằng một cú phanh xe hoặc pháo nổ.

Nhưng đó không phải là một trong những điều ấy.

Ai đó bên trong đã bị bắn, hoặc ai đó cố gắng bắn kẻ khác.

“Chết tiệt”, cô nói.

“Có phải đó là tiếng súng không?”

Susan cần phải đi vào trong.

Lúc này cô không còn sự lựa chọn nào khác. Henry có thể đã bị bắn, nằm trong đó và chảy máu. Cô lấy chiếc túi bị bỏ trên sàn và ném lại cho Pearl. “Ở lại trong xe. Khi đội hỗ trợ đến đây thì nói với họ những gì đang xảy ra. Trong túi có bình xịt hơi cay nếu em cần. Đừng chạm vào bất cứ thứ gì khác trong túi của tôi.”

Pearl trông tái nhợt. “Vâng”, cô bé nói.

Susan bắt đầu đi đến cửa khoang bốc dỡ. Cô di chuyển nhanh, cầm bình xịt bằng một tay, ngón tay cái đặt trên vòi phun. Toàn bộ sự tập trung của cô dồn vào cánh cửa. Đến cửa. Đi vào bên trong. Đừng để bị bắn.

Ở nước Mỹ mỗi giờ có bốn người bị giết bằng súng. Điều này làm cô cảm thấy tốt hơn. Tỉ lệ để một trong số họ là Henry hay Archie là bao nhiêu? Chỉ có bốn người. Trong một đất nước lớn. Hơn 300 triệu người. Ngay lúc này, có những kẻ đang đấu súng tại các thành phố lớn hơn ở đây nhiều, những kẻ yêu nhau, những cô cậu học sinh cấp ba điên cuồng, những tên cướp ngân hàng…

Cô đi đến cửa. Nó vẫn mở hé, nhưng bên trong tối om và cô không thể nhìn thấy gì. “Henry?” Cô gọi. “Anh ổn không?”

Không ai trả lời.

Cô nâng bình xịt lên và đi vào trong. Cô đang trở thành một người chuyên đột nhập vào những căn phòng bẩn thỉu, dơ dáy và cô dừng lại một lúc ngay khi vừa vào bên trong để mắt mình điều chỉnh lại. Một vài cửa sổ bị vỡ làm ánh sáng xiên vào thành từng mảnh, đến khi đồng tử của cô dãn ra, Susan thực sự có thể phát hiện ra khá nhiều thứ. Những tấm gỗ mục nát nằm rải rác trên sàn nhà. Những thứ hàng hóa họ từng làm ở đây đã được đóng vào trong những chiếc hộp ở căn phòng này, sau đó được truyền qua cửa để đưa lên những chiếc xe tải và chuyển đến các khách hàng đã chết từ lâu.

Cô đứng yên hoàn toàn và lắng nghe. Từng sợi lông trên người cô dựng đứng lên.

Có tiếng ho. Đó là Archie. Susan không biết mình nhận ra điều đó bằng cách nào. Cô không cần thắc mắc. Đó chính là tiếng ho của Archie. Cô chắc chắn điều đó.

Susan tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh và xác định một cánh cửa đang mở ở bức tường đối diện. Cô vội vã đi đến đó, thậm chí không cố né tránh những mảnh vụn gỗ trên đường đi.

Từ bên ngoài, một tiếng còi rền rĩ chạy tới gần, sau đó dường như có một ngàn chiếc còi cùng kêu một lúc.

Nhưng Susan đã băng qua phòng rồi.

Phòng bên cạnh lớn hơn, là khu sản xuất cũ. Bóng đèn duy nhất được treo từ một sợi dây nối dài ở giữa phòng. Archie đang chống khuỷu tay vào đầu gối, cố gắng đứng dậy. Anh nhìn lên và thấy cô, cô liền chạy đến bên anh.

Khi đến gần hơn, cô nhìn thấy những dải băng trên người anh, màu trắng đã thấm đẫm máu. Anh cố gắng đứng dậy một lần nữa, đặt hai tay lên đầu gối để làm đòn bẩy, anh cố xoay xở để có thể đứng vững. Chân anh bị rách và chảy máu. Nhưng đây không phải là điều khiến Susan bị sốc. Điều khiến cô sốc là những vết sẹo trên ngực anh. Susan đã đọc hồ sơ vụ án, những mẩu báo trên các tờ báo. Thậm chí cô còn đọc cả Nạn nhân cuối cùng. Cô biết Gretchen đã làm gì với anh. Cô biết về việc lấy đi lá lách dưới tầng hầm. Cô biết rằng Gretchen đã làm gãy xương sườn của anh, chơi trò bác sĩ với anh bằng lưỡi dao X-Acto và dao mổ. Cô biết ả ta đã xăm một trái tim vào ngực anh.

Nhưng cô chưa bao giờ thấy hậu quả. Thân thể của anh bị tàn phá. Dường như không có khoảng nào trên ngực anh không bị cô ta để lại dấu vết. Vết sẹo lớn nhất, cái đã chia anh thành hai phần như một sợi dây màu hồng thắt nút, trông như dây rốn. Nhưng thứ mà mắt cô chú ý tới, thứ cô buộc bản thân không được nhìn chằm chằm, là vết sẹo hình trái tim bên dưới xương vai trái của anh. Hai năm trôi qua mà trông nó như vẫn chưa lành hẳn, như thể anh đã dành hàng tháng trời để cạy nó ra.

Cô bước lại gần anh, khoác một cánh tay của anh quanh vai cô và vòng tay quanh eo anh, tay cô vẫn nắm chặt bình xịt. Anh co rúm lại vì sự đụng chạm ấy, và cô nhìn thấy một vết bầm tím, hẳn anh đã bị giật điện ở đó, vì thế cô đặt tay ở vị trí thấp hơn trên hông anh. Anh lắc lư và cơ thể nghiêng ngả, nhưng đó là tất cả những gì cô có thể làm để giữ anh lại. Tuy vậy, đôi mắt anh vẫn tỉnh táo và tập trung. “Tôi nghe thấy một tiếng súng”, anh nói.

“Henry đã vào trước”, Susan đáp.

“Tôi không thấy anh ấy”, Archie nói. Anh gật đầu, giống như đang cố gắng hiểu mọi chuyện. “Chân tôi chưa cử động được.” Anh nhìn Susan. “Cô có thể đưa chúng ta ra khỏi đây không?”

Một chiếc loa cảnh sát bên ngoài kêu to và Susan có thể nghe thấy ai đó đang ra lệnh, nhưng cô không thể hiểu họ đang nói gì.

Cô tập trung vào cánh cửa. Archie hầu như không thể đi được nữa và cô phải nỗ lực hết sức để dìu anh, từng bước, hướng về phía cửa. “Họ sẽ vào đây chứ?” Cô hỏi.

“Họ cần phải bảo vệ vòng ngoài”, Archie nói. “Xác định con tin. Họ sẽ không vào trong trừ khi họ nghe thấy tiếng súng khác.”

Ở bên trái đường ra của họ, ngay bên rìa của vòng tròn ánh sáng, có một cái đe lớn. Đó là công cụ sản xuất duy nhất người ta để lại, giống như họ đã dọn sạch tòa nhà và thấy rằng nó quá nặng nên không thể mang đi.

“Đây là đâu?”, Susan hỏi.

“Một xưởng làm rìu”, Archie trả lời.

Cô nhìn thấy ánh sáng của thứ vũ khí ấy trước khi kịp nhìn thấy nó. Đầu thép có màu cam gỉ sét và tay cầm bằng gỗ đã phai màu xám nhạt. Jeremy đang di chuyển nhanh với một chiếc rìu giơ cao. Cậu ta đến bên họ nhanh như chớp. Susan nghĩ Jeremy đã hét lên, nhưng nó có vẻ vang quá to trong đầu cô, tiếng hét có thể là của chính cô.

Cô gỡ cánh tay ra khỏi thắt lưng của Archie, giơ bình xịt lên cao, nhắm nghiền mắt và ấn vòi phun xuống.

Xịt. Di chuyển.

Cô không thể di chuyển. Cô đã cố gắng, nhưng vẫn chôn chân xuống sàn, chuẩn bị nhận cú đánh bằng rìu. Cô vẫn có thể nghe thấy tiếng la hét.

Lizzie Borden cầm rìu.

Lizzie Borden đã giết mẹ kế chứ không phải mẹ ruột. Và cô ta đã thực hiện nó chỉ bằng một chiếc rìu.

Archie quăng cô xuống đất. Cô không biết anh làm điều đó bằng cách nào khi chính anh gần như không đi nổi. Có lẽ anh chỉ từ bỏ việc cố đứng thẳng và kéo cô ngã cùng mà thôi.

Cô mở mắt ra khi chiếc rìu đập xuống sàn bê tông ngay bên cạnh đầu mình. Sàn nhà rung chuyển và có tia lửa phát ra từ lưỡi rìu.

Chiếc rìu lại nhấc lên và cô giơ tay che đầu.

Và sau đó, một phát súng khác vang lên, một phát súng rất gần, tiếp theo là tiếng một cơ thể va xuống sàn bê tông cùng tiếng kim loại va chạm của một chiếc rìu.

Susan nhanh chóng kiểm tra lại cảm giác trên tay chân mình. Không đau đớn. Đầu cô hình như vẫn còn dính chặt vào cổ.

Cô mở mắt ra và ngẩng đầu lên. Cô thở hổn hển. Archie nằm trên đầu cô, che chắn cho cô khỏi cú đòn từ chiếc rìu. Anh lăn khỏi người cô và ngồi dậy.

Henry đang tiến về phía họ, khẩu súng của anh vẫn chĩa vào Jeremy, kẻ đang nằm úp mặt trên sàn nhà.

Cảnh sát ùa vào từ khắp mọi nơi. Thật ấn tượng, bởi vì theo như Susan nhớ thì ở đây chỉ có hai cánh cửa. Họ đã rút súng ra và dường như tất cả đều hét lên, chỉ có điều, đầu Susan quay cuồng đến nỗi cô vẫn không thể tiếp thu bất cứ chuyện gì.

“Mọi thứ vẫn ổn”, Henry hét lên với đám đông. Anh đặt súng xuống và giơ tay lên. “Chúng tôi vẫn ổn.” Anh nhìn chằm chằm vào Susan. “Tôi đã bảo cô đợi tôi cơ mà.”

Lần đầu tiên Susan không cãi lại.

“Cô ấy không nghe lời đâu”, Archie nói. Anh bò đến chỗ Jeremy nằm úp mặt trên sàn nhà. “Cô ấy không chờ đợi.”

“Jeremy đã chết chưa?” Susan hỏi.

“Đây không phải là Jeremy”, Archie nói.

Claire xông tới cùng bốn cảnh sát tuần tra, trông họ có vẻ lo lắng, đứng đó với súng ống sẵn sàng bên rìa quầng sáng. Cô dừng bước trước mắt Susan và nói điều gì đó với cảnh sát tuần tra khiến họ hạ vũ khí xuống.

Sau đó, Claire di chuyển đến chỗ kẻ đang nằm kia.

Susan cũng bò lại gần hơn tới bên cạnh Archie, để cô có thể nhìn rõ hơn gã đàn ông suýt băm vằm cô. Đầu hắn bị ngoẹo sang một bên, đôi mắt mở to trống rỗng, và đôi môi trễ xuống, để lộ bộ răng sắc nhọn. Viên đạn đã bắn vào sau gáy. Chắc chắn hắn đã chết.

Archie liếc lên Henry. “Jeremy đi mất rồi”, anh nói. “Cách đây khoảng nửa tiếng. Tôi không biết gã Cá Mập này đến đây lúc nào.”

Susan thấy mặt Henry do dự. Anh nhìn xuống gã đàn ông mình vừa bắn hạ và hắng giọng. “Đây không phải là Jeremy sao?”

“Khi đó hắn ta đang vung rìu lên”, Claire nói. “Đây là tự vệ chính đáng.”

Khuôn mặt Henry chùng xuống một lúc, và rồi anh bắt đầu hành động. “Nghi phạm vẫn đang tự do”, anh hô lớn để mọi người tập hợp lại. “Xe của cậu ta vẫn đậu trước nhà. Vì thế có thể cậu ta đã đi bộ. Tản ra. Cậu ta đã đi trước chúng ta nửa tiếng.”

Ai đó đã nhấn một công tắc đèn và năm mươi đèn huỳnh quang công nghiệp bừng sáng, chiếu rọi mọi thứ và mọi người. Đôi mắt của Susan rưng rưng. Archie đưa tay lên lau vết máu trên trán.