CHƯƠNG 58
Văn phòng lực lượng đặc nhiệm của Archie vẫn y như khi anh rời khỏi nó hai tháng trước. Bàn làm việc bằng gỗ anh đào của anh được thừa hưởng lại từ người quản lý ngân hàng - người ngồi ở văn phòng này trước anh, trên đó chất đầy những tập hồ sơ. Một lớp bụi mờ bao phủ bàn phím máy tính của anh. Văn phòng nhỏ, chỉ đủ lớn để đặt một chiếc bàn, một kệ sách phía sau và hai chiếc ghế bành bọc nỉ rẻ tiền ở phía trước. Mành được đóng trên cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài đường. Henry, người đã điều hành nơi này kể từ khi anh rời đi, đã khóa nó và dẫn dắt mọi người săn lùng Gretchen trên chiếc bàn riêng của mình ở phòng chính.
Archie dựa lưng vào ghế và ngay lập tức được nhắc về những vết thương trên lưng. Anh lưỡng lự rồi từ từ lùi lại. Anh được băng bó và mặc lại quần áo; anh rửa mặt sạch sẽ, khai báo và sẽ để các nhân viên y tế khẩn cấp khắc phục các vết thương.
Bức ảnh của Debbie và bọn trẻ vẫn được đặt bên chiếc đèn bàn của anh. Archie lướt một ngón tay dọc theo phần trên của khung hình, phủi đi lớp bụi mờ. Debbie trong ảnh mở miệng như đang nói gì đó, cánh tay khoác lên vai hai đứa bé. Đáng buồn thay, anh nhận ra rằng anh sẽ không kể cho cô nghe về ngày hôm nay. Cô không cần biết. Cô sẽ không bao giờ nhìn thấy những vết sẹo mới.
Nhìn vào bức ảnh, lần đầu tiên anh nhận thấy có một chiếc ghế dã ngoại ở phía sau. Archie cầm bức ảnh lên và nheo mắt nhìn nó. Họ đã dừng lại ở một trạm nghỉ chân trên đường đến Timberline Lodge. Anh cười thầm thừa nhận. Bức chân dung gia đình tươi cười của anh chính là minh chứng độc nhất cho kỳ nghỉ duy nhất của họ trong năm đó, và nó được chụp tại trạm dừng chân nơi Jeremy Reynold gây ra vụ tàn sát của mình.
Hoàn hảo đến chết tiệt.
Archie mở ngăn kéo bàn bên trái trên cùng của mình. Anh với tay vào và quờ quạng tìm chai Vicodin mà anh bỏ trong đó, nhưng nó đã biến mất.
Văn phòng gần như y hệt lúc Archie rời bỏ nó.
Henry xuất hiện ở ngưỡng cửa. Anh đã ở trong phòng họp với nhân viên Nội vụ suốt hai giờ qua và trông anh có vẻ mệt mỏi. Archie đóng ngăn kéo lại.
“Cậu biết Frank không có em gái”, Henry nói.
“Tôi cũng chỉ nghi ngờ thôi”, Archie nói.
“Một người phụ nữ gọi điện đến tòa soạn Người đưa tin, tự xưng là chủ một cửa hàng ở Hawthorne”, Henry nói. “Nói rằng Pearl đã làm việc cho cô ta. Nhưng khi Susan và tôi đến đó, cô ta lại nói mình không bao giờ gọi cuộc điện thoại đó. Nhưng cô ta vẫn dẫn chúng tôi đến chỗ Pearl, đó là cách chúng tôi tìm thấy anh.”
Archie dựa lưng vào ghế. “Bây giờ anh lại nghĩ Gretchen là thiên thần hộ mệnh của tôi đấy à?”
Henry đặt lòng bàn tay lên bàn và nhìn một giây, như thể sắp đẩy hết mọi thứ xuống sàn. “Anh có giữ chiếc điện thoại của cô ta không?”
Archie nhìn thẳng vào mắt Henry. “Không”, anh đáp.
Anh không nói dối. Theo như anh biết thì nó vẫn ở trong xe của Susan.
Henry lùi lại một bước và ngồi xuống một chiếc ghế bành. “Claire nói rằng anh đã từ chối chăm sóc y tế.”
“Tôi đã từ chối đến bệnh viện”, Archie nói. “Tôi bảo họ xử lý vết thương ngay tại hiện trường. Đừng lo. Tôi có một cuộc hẹn với Rosenberg vào buổi sáng. Trong túi tôi còn có kế hoạch tham gia cuộc họp mặt của những người nghiện thuốc.”
Henry lồng hai bàn tay lại, đặt lên đùi và nhìn chúng. “Cậu ta đã làm gì với cậu?” Anh nói bằng giọng cộc cằn.
Archie lưỡng lự thầm muốn bỏ qua một số chi tiết. Đến khi anh hồi phục đủ cử động để có thể ngẩng đầu lên thì bộ ròng rọc đã biến mất. Anh không chắc mình có muốn họ biết chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Jeremy hay không. Nhưng anh thấy mệt mỏi vì phải giữ bí mật.
“Tôi đã khai báo với Claire”, Archie nói. “Anh đọc nó trước đi đã. Nhưng tôi không tố giác cậu ấy.”
Henry ngẩng đầu lên và liếc lên trần nhà như thể để tìm manh mối. “Có chuyện gì giữa cậu với đám người rối loạn nhân cách này vậy chứ?”
“Jeremy đã thú nhận”, Archie nói. “Cậu ấy chịu trách nhiệm trong vụ trạm nghỉ chân, Fintan English và ba người khác. Anh có thể bắt cậu ấy vì bốn vụ giết người, tất cả, trừ vụ Courtenay. Anh không cần đến tôi.” Archie ngả người về phía trước và khoanh tay trên bàn. “Cậu ấy nhớ lại được vụ chị gái mình bị sát hại. Cậu ấy kể cho tôi tất cả mọi thứ.”
“Cậu phải đánh đổi để biết đấy à?” Henry hỏi.
“Cậu ta biết về những hình tam giác, những vết va đập”, Archie nói. “Cậu ta vẫn nhớ. Jeremy đã nhìn rõ Gretchen giết chết chị gái mình. Cậu ta đã ở trong chiếc xe đó gần hai ngày.” Anh muốn Henry nhận ra chuyện này có ý nghĩa gì, rằng mọi thứ đã thay đổi. “Cô ta làm cậu ta trở nên như vậy.”
“Cậu đã trải qua những điều tồi tệ hơn nhưng có rạch vào người ai đâu.”
Archie lắc đầu. “Tôi chưa từng trải qua điều tồi tệ hơn”, anh nói. Jeremy đã chứng kiến Gretchen tra tấn chị gái mình. Archie cũng sống sót sau khi bị tra tấn. Nhưng Jeremy vô tội. Còn Archie là tự làm tự chịu. “Chỉ là tôi phải chịu một chuyện tồi tệ mà thôi.”
“Không”, Henry nói. “Anh không giống cậu ta.”
Jeremy đã phạm tội giết người. Archie chỉ đơn thuần giết chết cuộc hôn nhân của mình, cùng ý thức về bản thân và công việc. Anh làm mọi việc mà không dùng đến một viên đạn nào. Anh không thể tưởng tượng được cảm giác sẽ như thế nào nếu thực sự lấy đi mạng sống ai đó, thậm chí là chuyện gì xảy ra nếu chẳng may đụng xe vào một người qua đường.
Anh không thể tưởng tượng được. Nhưng Henry có thể.
“Anh vẫn ổn chứ?” Archie hỏi Henry.
Một nụ cười yếu ớt lướt qua môi Henry. “Cậu đang hỏi ngược lại tôi đấy.”
Cá Mập đã tấn công Henry khi anh bước vào, vì thế Henry đã bắn và đuổi theo hắn. “Hắn định giết chúng ta”, Archie nói.
Henry nhìn chằm chằm vào không gian một lúc, rồi cau mày. “Tôi đã chuyển sang làm bàn giấy, đang chờ giải ngũ chính thức”, anh nói. Tuy nhiên, đó chỉ là hình thức. Anh gãi gãi sau gáy. “Họ đã xác định được danh tính hắn. Tên hắn là Troy Lipton. Hai mươi bảy tuổi. Đầu bếp chuyên làm món chiên tại một nhà hàng ở Sherwood. Hắn từng có tiền án ở Idaho. Cướp tài sản. Tấn công.” Henry ho khan và đứng dậy. “Anh nên về nhà”, anh nói và phất tay về phía Archie. “Nghỉ ngơi chút đi.”
Archie nhìn xuống bộ quần áo nhăn nheo, chiếc áo dính đầy máu. “Tôi sẽ dùng phòng tắm vòi hoa sen.”
“Tôi đang điều động người đến ở cùng với cậu”, Henry nói. “Gretchen vẫn ở ngoài đó, bây giờ còn có cả Jeremy nữa.”
“Được thôi.”
Henry bước một bước và dừng lại ở ngưỡng cửa, quay lưng về phía Archie, cúi đầu xuống. “Trước đây tôi đã từng giết người”, anh nói.