← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 59

Archie đứng trong phòng tắm của Henry, nhắm mắt lại, để nước nóng chảy xuống lưng. Băng gạc rơi xuống và quấn quanh cống của bồn tắm. Archie bật nước nóng lên. Anh cứ như vậy thêm vài phút nữa, cho đến khi da anh bị bỏng và hơi nước dày đặc đến mức anh không thể thở được, rồi anh mở mắt và bước ra khỏi dòng nước chảy từ vòi hoa sen. Anh mở tấm màn nhựa ra vài inch, để cho không khí trong lành rồi kiểm tra vết thương. Súng điện đã để lại một vết bầm có vẻ xấu xí trên hông. Nó có kích thước bằng một dấu tay, chạm vào thấy sưng lên, xuất hiện hai vòng tròn màu đỏ sẫm giống như dấu răng ở nơi dòng điện đã đi vào cơ thể anh.

Lưng và chân anh vẫn còn dấu vết do bị treo nhưng không còn chảy máu. Isabel là nạn nhân duy nhất từng bị Gretchen khắc hình dạng đó. Kỳ lạ thay, đó là điều thu hút sự chú ý của Jeremy. Khiến cậu ta cũng khắc nó lên cơ thể mình. Cậu ta chưa thấy vết thương này trên thân thể những nạn nhân khác của ả. Cậu ta chẳng thể biết nó là một vết khắc đặc biệt.

Archie gạt một vảy máu nhỏ ra khỏi một trong những vết thương.

Hình tam giác.

Anh hạ mình xuống đáy bồn và ngồi đó. Phòng tắm đầy hơi nước. Chiếc gương bị mờ đi. Archie tiến về phía trước và tắt nước. Vết thương ở chân anh không sâu lắm, nhưng nó bắt đầu đau nhói.

Archie dựng mình dậy, trèo ra khỏi bồn tắm, lau khô người và quấn khăn quanh eo. Sau đó anh lau hơi nước ngưng đọng trên gương để có thể nhìn thấy bản thân mình. Nỗi khao khát thôi thúc anh. Anh đặt tay lên mép gương và đợi một lát, kế đó mở tủ thuốc và kiểm tra các kệ tủ. Anh không thấy thứ anh muốn. Anh nhìn xuống dưới bồn rửa. Ở đó không có thuốc. Anh tự hỏi không biết Henry thực sự không có thuốc giảm đau hay anh ấy chỉ giấu chúng đi thôi.

Archie vừa qua phòng khách để đi tìm tủ bếp thì nghe thấy giọng ả.

“Em rất vui vì thấy anh không sao cả”, Gretchen nói.

Anh quay lại và thấy ả ngồi trên ghế của Henry. Ả đang ôm một trong những chú mèo của Henry, một chú mèo giống tabby màu xám mà Henry đã cứu khỏi hiện trường vụ án. Tóc ả màu đỏ và hất ra sau. Ả mặc một chiếc váy cotton không tay màu đen, đôi chân trần bắt tréo. Trông ả có vẻ rám nắng. Anh từng thấy ả trong tâm trí nhiều lần đến nỗi phải mất một phút để hoàn toàn nhận ra đó thực sự là ả.

Anh ước rằng bản thân có thể tách rời và chôn vùi một phần chính mình, một phần nhớ về ả, một phần kết nối với ả, một phần ham muốn ả.

Archie bật cười. “Ước gì lúc đó tôi có thể giết chết cô”, anh nói.

Con mèo dụi đầu vào tay ả và kêu rừ rừ. “Em cũng nghĩ thế.”

“Chẳng có lý do gì cả”, Archie nói. “Tôi đã tìm một lý do khiến cô giữ lại mạng sống cho tôi. Như một chút nhân tính trong cô chẳng hạn. Nhưng không có lý do gì cả.”

Gretchen cau mày suy nghĩ. “Có lẽ đó là vì tình yêu.”

Archie mỉm cười. Anh ngoắc tay ra hiệu cho ả. “Tôi muốn cho cô xem thứ này”, anh nói.

Gretchen không hề do dự. Ả huých con mèo trên đùi xuống sàn, đứng dậy và bước tới. Ả đi giày cao gót nên mỗi bước chân khiến vòng hông lắc lư.

Gretchen đưa tay ra, đặt một tay ra sau đầu anh và kéo đôi môi anh đè lên môi ả. Anh để ả làm việc đó. Nhưng hai cánh tay anh vẫn buông thõng. Ả hôn anh, đẩy lưỡi vào miệng anh. Và anh cảm thấy không có cảm giác gì.

Anh lại cười.

Ả đẩy ra, lùi một bước và vuốt lại mái tóc. “Liệu pháp này đã có kết quả”, ả nói. “Anh là một bệnh nhân tốt. Em rất hài lòng.”

“Đừng gọi cho Frank nữa”, Archie nói. “Cô đã khiến anh ta tin rằng cô thực sự là em gái của anh ta.”

Ả mỉm cười và nhướng đôi lông mày được tỉa gọn. “Biết đâu tôi là em gái anh ta thật.”

Henry và Claire ngồi hàng giờ trong văn phòng của lực lượng đặc nhiệm mà không có ý định trở về nhà. “Sao cô biết tôi ở đây?” Archie hỏi. Henry giấu một khẩu súng sơ cua ở một chiếc hộp trong tủ quần áo. Archie sẽ phải lấy nó, mở hộp và tóm lấy nó.

Gretchen dựa khuỷu tay vào chạn bát. “Anh còn đi được đâu khác ngoài chỗ này chứ? Vancouver?” Ả đưa mắt nhìn anh. “Em nghĩ Debbie đã không chịu nổi thói lăng nhăng của anh.” Ả lướt ngón tay trên nóc chạn bát và nhìn nó. “Em có thể thấy bóng dáng Claire ở đây”, ả nói. “Càng ngày càng gọn gàng hơn.” Người ả quan hệ cùng là anh. Trước đây ả chưa từng đến nhà Henry.

Archie quấn chiếc khăn quanh eo. “Sao cô lại đến đây?” Anh hỏi.

Ả mỉm cười như một ngôi sao điện ảnh. “Em đến để cứu anh mà.”

Anh hy vọng đó không phải là sự thật. “Cô đã gọi cho Người đưa tin để dẫn họ tìm đến Pearl.”

“Jeremy Reynold sao rồi?” Gretchen nói. “Em thấy cậu ta giới thiệu cho anh xem hệ thống treo cơ thể.”

“Cậu ấy đã biến thành thứ cô muốn”, Archie nói.

“Em đang nghĩ tới việc kiện vì vi phạm thương hiệu. Em không thích bị bắt chước.”

“Nhưng cô đã bảo George Hay lấy đi đôi mắt của Courtenay Taggart.”

“Em bắt chước cậu Jeremy bắt chước em. Đó không phải là vi phạm bản quyền. Đó là lấy mẫu.”

Henry hẳn đã nạp đạn cho súng. Anh ấy không có con cái. Anh ấy không cần phải lo lắng về điều đó. Súng được bỏ trong hộp, rồi lại đặt trong một tủ quần áo, cho nên nó phải được nạp đạn.

Gretchen liếc xuống hành lang. “Nó ở đâu?” Ả nói. “Khẩu súng mà anh định dùng ấy. Ở đây à? Anh sẽ không kịp đến đó đâu.” Ả bước tới trước mặt, nắm lấy một tay anh và đưa nó lên cổ mình. “Anh có thể dùng tay của mình”, ả nói. Ả giữ nó ở đó một lúc và anh có thể cảm nhận được nhịp tim đập. Rồi ả cúi xuống và hôn vào lòng bàn tay anh.

“Cô rất tự tin rằng tôi sẽ không làm việc đó”, Archie nói.

Ả mỉm cười và quay lưng lại với anh. “Anh sắp tới rồi, anh yêu. Đừng lo. Anh sẽ đến được chỗ đó. Nhưng trước tiên anh muốn hỏi em về Isabel Reynold. Điều gì đang làm phiền anh nhỉ? Những hình tam giác à?” Ả chạm vào chiếc khăn trên đùi anh.

“Được rồi”, anh nói. “Tôi sẽ chơi với cô. Cô đã giết Isabel Reynold phải không?”

Gretchen nhấc ngón tay lên cằm suy nghĩ như đang xem xét câu hỏi. Rồi ả lắc đầu. “Không”, ả nói. “Em không giết trẻ vị thành niên.”

“Khốn kiếp”, anh nói.

“Tiếp đi”, Gretchen nói. “Đây là những gì anh cần. Sự phẫn nộ. Viện tâm thần đã lấy đi một số lợi thế của anh, đúng không? Chúng ta cần lấy lại chúng.”

“Cô nghĩ tôi sẽ không giết cô ư? Tôi luôn nghĩ đến việc giết cô.”

Ả rời khỏi chạn bát. “Nó ở trong ngăn kéo”, ả nói. “Tiếp đi. Em để nó ở đó cho anh mà.”

Archie đi đến chỗ ngăn kéo và kéo nó ra. Ở đó, nằm trên một đống khăn ăn Giáng sinh, là khẩu súng của Henry.

Archie cầm nó lên và chĩa vào Gretchen.

Ả mỉm cười.

“Cô có giết Isabel Reynold không?” Archie hỏi lại.

Gretchen nhìn thẳng vào mắt anh. “Em không giết trẻ vị thành niên”, ả nói.

Ả đang nói dối. Ngoài Isabel Reynold ra còn có ba đứa trẻ vị thành niên trong danh sách nạn nhân của Mỹ nhân đoạt mạng. Tất cả đều bị tra tấn và bỏ lại với trái tim xăm trên ngực. “Tôi đã xem xét những thi thể”, Archie nói.

“Em đã có một người học việc”, Gretchen nói với một động tác vẫy tay tùy tiện. “Tên hắn là Ryan Motley. Em không thể kiểm soát hắn. Khi hắn rời khỏi quỹ đạo của em, hắn đã tự mình ra tay.”

Archie không tin ả. Đôi khi anh tự hỏi liệu mọi thứ ả nói ra có phải đều là dối trá không.

“Ý cô là hắn đã giết Isabel?” Archie hỏi tiếp.

“Không”, Gretchen đáp. “Hắn không giết Isabel Reynold.”

“Ai đã làm thế?” Archie hỏi. Và ngay khi anh nói ra câu đó thì ruột anh quặn lên, bởi từ tận đáy lòng, anh đã hiểu ra bằng cách nào đó.

“Em luôn cho rằng do chính cậu em của nạn nhân đã gây ra”, Gretchen nói.

Ả từng có quyền truy cập vào các hồ sơ vụ án bí mật khi tham gia quá trình điều tra với tư cách một bác sĩ tâm thần. Ả có thể đọc mọi thứ họ thu được từ Jeremy, thậm chí là báo cáo tâm lý của cậu ta.

“Cậu ta đã giết chị gái”, ả tiếp tục, “rồi xăm một trái tim lên, sau đó đổ cho Mỹ nhân đoạt mạng. Em không bận tâm khi phải chịu tiếng xấu vì việc làm của người khác. Nhưng Jeremy Reynold là một thằng nhóc tâm thần, nên nó đã giết chị mình và thoát tội.”

Archie đấu tranh với chuyện đó. Anh lắc đầu. “Không”, anh nói. “Không.” Ả đang bày trò với anh. Ả đang thao túng anh. Ả đang cố đẩy Jeremy rời khỏi anh.

“Tại sao lại là lúc này?” Archie hỏi. “Cô đã khiến chúng tôi nghĩ rằng cô đã giết hại những nạn nhân đó. Tại sao bây giờ cô lại phủ nhận chuyện đó? Cô mong tôi tin rằng có những ranh giới đạo đức mà cô không vượt qua ư? Rằng cô cũng có nguyên tắc?”

“Anh biết em đang nói sự thật mà. Bởi vì nếu em giết chúng thì trong lòng anh cũng hiểu rằng em cũng sẽ giết anh.”

Archie bóp cò. Cò súng rơi xuống một cách vô hại. Băng đạn trống rỗng.

“Vui lắm phải không?” Gretchen nói.

Archie phát cáu. Anh lao vào ả, xoáy nắm tay vào tóc ả và đẩy ả vào tường. Ả cười với anh, và chuyện đó làm tăng cơn thịnh nộ của anh. Anh dùng cơ thể làm đòn bẩy đè ả xuống, ghim chặt. Rồi anh đặt bàn tay còn lại lên cổ Gretchen và ấn mạnh. Ả không phản kháng. Ả chỉ nhìn anh. Khuôn mặt đỏ lên và ả bất giác thở dốc trước sự ghìm giữ của anh. Nước bọt chảy ra ở khóe miệng. Đôi mắt ả mở to.

Anh có thể ngửi thấy mùi hương từ ả, mùi mồ hôi ngọt ngào của họ xen lẫn. Váy của ả bị rách ở vai vì bị anh tóm lấy. Tóc ả rối tung.

Ả trông không còn xinh đẹp nữa.

Ngực anh nóng lên, ả ưỡn lưng ra, ép ngực vào anh. Anh nhấc ả lên, đẩy ả dựa vào tường cho đến khi mặt đối mặt. Đôi môi Gretchen hé mở và hai tay ả nâng lên quấn quanh cổ tay anh. Anh biết đôi tay này.

Không phải Jeremy đã cứu anh khỏi sự nghẹt thở, đó là Gretchen. Đôi bàn tay này. Ả đã từng ở đó. Ả đã lật anh lại. Ả đã dõi theo anh. Jeremy đã bỏ anh ở lại đến chết.

Archie ghét ả vì điều đó, anh ấn mạnh tay hơn, cảm thấy cơ thể ả thả lỏng, gục xuống người anh, sự sống của ả dần tan biến.

Cảm giác lúc đó thật khó kiểm soát, nó khiến Archie suýt nôn ra.

Anh thả Gretchen xuống sàn và từ từ cách xa khỏi ả.

Ả đưa tay lên cổ và ho, khuôn mặt đỏ bừng. Trong đôi mắt xanh ánh lên sự vui vẻ khi ả ngước nhìn anh. Ả lau miệng bằng mu bàn tay và cười lớn. “Đừng lo”, ả nói, đưa ánh mắt thích thú. “Chuyện đó xảy ra với tất cả mọi người mà.”

Gretchen vuốt tóc và đứng dậy. Ả bước một bước nhưng vấp ngã, rồi đứng thẳng dậy và lại bước tới, nhặt chiếc túi bỏ trên sofa lên. Sau đó, ả bước tới chỗ anh và dùng một thứ gì đó gí vào bên dưới khung xương sườn của anh.

Cơ thể anh giật nảy rồi anh ngã xuống. Anh gượng cười khi cơ bắp co giật. Ả dùng súng điện.

“Bây giờ em phải đi đây”, ả nói rồi ném cho anh một cái túi màu đen. “Chiếc túi này chứa vài món quà đặc biệt, cộng thêm một ổ đĩa trên bàn với tất cả những gì em biết về Ryan Motley. Có thể anh sẽ muốn làm gì đó với hắn.” Ả bước vài bước về phía cửa rồi quay lại. “Anh nghĩ mình có một người bạn nhỏ, phải không anh yêu?”

Ả quỳ xuống bên cạnh anh, mùi hương và hơi ấm của ả lại lấp đầy các giác quan của anh. “Đây là một thứ để nhớ về cậu ấy.”

Cửa sau mở ra và đóng lại.

Archie dựa đầu vào kính, hít thở, rồi lảo đảo vào phòng tắm, đưa tay xuống vòi nước bồn rửa, nước nóng ở mức có thể chịu đựng được.

Liệu có phải Jeremy đã giết Isabel?

Hay đây chỉ là một trong những lời nói dối của Gretchen?

Anh phải biết điều đó. Archie bình tĩnh lại, nhịp tim ổn định dần. Dấu vết màu đỏ hằn lên ở nơi anh bị súng điện giật. Một vết bầm tím sẽ sớm xuất hiện thôi, tương ứng với phía đối diện.

Archie tắt nước và lau khô tay. Sau đó với cử động chậm chạp và đau đớn, anh mặc quần áo dài vào. Khi xong xuôi, anh cũng ngừng run rẩy.

Anh đi ra phòng khách. Mọi thứ dường như đã biến mất. Con mèo cũng vậy. Archie lấy chìa khóa xe của Claire ra khỏi tủ, nhặt khẩu súng rỗng đạn lên và gọi điện bằng điện thoại cố định.

“Tôi đây”, Archie nói. “Tôi cần gặp cậu.”

Archie có thể nghe thấy nhịp nhạc của câu lạc bộ từ đầu máy bên kia. “Anh biết tôi đang ở đâu rồi đấy”, Leo Reynold nói.

Archie cúp máy và nhấc điện thoại lên lần nữa. Lần này anh ấn số của Henry. Anh mang ống nghe vào phòng ngủ của Henry và mở tủ quần áo.

“Jeremy chết rồi”, Archie nói khi Henry nhận điện thoại.

“Cậu đang ở đâu?” Henry hỏi.

Archie rà soát kệ tủ quần áo, tìm kiếm chiếc hộp chứa khẩu súng. “Ở nhà anh. Gretchen đã ở đây. Anh sẽ thấy nhãn cầu của Jeremy ở túi ở phòng khách.” Anh dừng lại. “Hoặc dưới sofa.” Anh nhìn thấy chiếc hộp và lập tức đổ úp nó ra sàn. Toàn là ảnh. “Anh giấu đạn ở đâu rồi?” Anh hỏi.

“Ở yên đó”, Henry nói. “Tôi đang trên đường về.”

Archie đi đến tủ quần áo và bắt đầu kéo các ngăn kéo ra. Anh phải ra khỏi đây trước khi Henry điều động cảnh sát tới. “Lạy Chúa, Henry. Mớ đạn chết tiệt đâu rồi?”

“Bàn cạnh giường ngủ”, Henry khẽ nói. “Ngăn kéo trên cùng.”

“Cảm ơn”, Archie nói. Anh cúp điện thoại và ném nó xuống giường, rồi đi đến chiếc bàn bên cạnh giường ngủ của Henry và mở ngăn kéo ra. Những viên đạn nằm trong một chiếc hộp đặt cạnh cặp kính đọc sách. Archie nạp đạn vào súng và lấy một ít đạn bổ sung. Anh cần một cái gì đó để chứa chúng, vì vậy anh quay lại phòng tắm, lấy túi du lịch xách ra từ bệnh viện và rút hộp thuốc bằng đồng anh vốn dùng để chứa thuốc giảm đau. Anh từng nhớ nó lắm.

Anh mở hộp thuốc, thả mấy viên đạn vào và đi ra cửa sau.

Anh sẽ không bao giờ để Gretchen bắt anh mà tay không tấc sắt nữa.