← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 61

Mẹ của Susan đang dạy một lớp yoga tại Câu lạc bộ Arlington, còn Susan cố gắng tìm ra cách để xem Project Runway phát trực tiếp trên laptop của mình khi cô nhìn lên và thấy Archie Sheridan đang đứng trước cửa. Cô mặc quần thể thao màu đen và áo phông đại học Oregon dùng làm đồ ngủ, chân xỏ một đôi ủng bông. Đó không phải là trang phục cô nghĩ mình sẽ mặc khi thấy Archie Sheridan xuất hiện ở cửa trước lúc nửa đêm.

Cô đóng laptop và nhẹ nhàng đi ra cửa.

Lớp băng gạc của cô đã được gỡ ra, nhưng hai vết thương trên má cô vẫn bầm tím, chúng đang dần đóng vảy đen. Khi cô mở cửa, cô nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính và nhăn mặt.

Đèn hiên nhà bật sáng, những con muỗi lao vào đồ vật. Tháng 8 là tháng duy nhất trong năm tại Portland khiến Susan cảm thấy thoải mái khi ra ngoài vào ban đêm mà không cần áo khoác.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Cô đốt hương lên. Là hoắc hương. Và một đám khói nhẹ như mây tản ra quanh cô dưới hiên nhà. Cô hy vọng Archie sẽ không chú ý đến nó.

“Tôi cần lấy chiếc điện thoại”, Archie nói.

Cô biết anh muốn nói đến điện thoại nào. Nhưng cô ngạc nhiên bởi sự tự tin của anh về việc cô vẫn đang giữ nó, rằng nó không còn nằm trong hộp găng tay của cô mà không được ai chú ý.

Cách duy nhất để anh biết rằng cô đã tìm thấy nó là khi anh biết cô đã dùng nó để cố gắng liên lạc với Gretchen. Và cách duy nhất để anh biết cô đã cố gắng liên lạc với Gretchen là sau đó anh đã liên lạc được với Gretchen.

“Được thôi”, cô đáp.

Cô để anh đứng ngoài hiên, đi vào phòng ăn, lấy chiếc túi màu đỏ cô treo trên lưng ghế và quay lại cửa trước. Rồi cô rút chiếc điện thoại ra và đưa cho anh.

Archie cầm lấy nó, và trong một khoảnh khắc ngón tay họ chạm nhau. Archie kéo qua các tin nhắn. Anh chớp mắt hoài nghi. “Cô có nhắn tin cho cô ta không?”

Susan nhún vai và nhìn đi chỗ khác. “Lúc đó anh chẳng may xảy ra chuyện.” Cô cố gắng bao biện. “Tôi sạc rồi đấy”, cô nói. “Tôi cũng dùng bộ sạc như vậy.”

Archie kết thúc việc xem các tin nhắn. “Ở đây chẳng có gì cả”, anh nói. Anh bấm số và bước đi vài bước trên hiên nhà, điện thoại đặt bên tai. Rồi vai anh buông xuống và anh quay lại đối mặt với cô. “Số điện thoại cô ta gọi tới bị ngắt kết nối. Không còn cách nào tìm ra cô ta nữa.”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Cô hỏi.

Archie đứng vững trên bệ cửa. “Gretchen đã bắt được Jeremy.”

Susan đã nhìn thấy vết thương của anh, hẳn anh đã phải chịu đau đớn. Có lẽ anh đã mê sảng. “Anh có muốn vào nhà ngồi không?”

“Không có thời gian đâu”, Archie nói và lắc đầu. “Gretchen đã không giết Isabel Reynold”, anh nói thêm. “Chính Jeremy đã làm.”

Bàn tay của Susan vươn lên má cô theo phản xạ. Cô chợt nhớ về Isabel, người bị tra tấn hai ngày trước khi chết. “Đó không thể là sự thật. Đứa trẻ nào có khả năng làm được việc đó chứ?”

“Làm sao anh biết?” Cô hỏi.

Archie áp trán mình vào khung cửa. “Cô ta sẽ giết cậu ấy, nếu như cậu ấy chưa chết”, anh nói. Rồi anh ngẩng đầu lên và đập nó vào khung gỗ. “Cậu ta chơi tôi. Cậu ta nói với tôi rằng cậu ta nhớ tất cả mọi thứ, rằng Gretchen đã giết Isabel trong rừng. Nhưng Isabel đã bị bịt miệng. Dù Jeremy đưa cô gái ấy đi đâu cũng không phải đi vào rừng.” Anh đập trán mình vào khung cửa gỗ một lần nữa, như thể cố gắng suy nghĩ với trí não choáng váng. “Nếu họ ở trong rừng thì cậu ta sẽ không phải bịt miệng cô gái ấy. Nhưng cậu ta sẽ phải đưa cô gái ấy tới chỗ nào đó riêng tư, một nơi có thể giấu chiếc xe. Một nơi mà mọi người không thể nghe thấy tiếng kêu của cô gái ấy dù không bị bịt miệng.”

Và đột nhiên Susan biết nơi ấy.

“Derek nói rằng ngôi nhà trên Fargo đã bị bỏ trống suốt mười lăm năm”, cô nói. Vườn Hồng. Biệt thự Pittock. Kho sản xuất cũ. Chúng đều là hiện trường vụ án Mỹ nhân đoạt mạng.”

Archie ngẩng đầu lên khỏi khung cửa và nhìn cô.

Susan nói tiếp. “Có một khu đất từng là nhà để xe. Có lẽ mười hai năm trước nhà để xe vẫn còn ở đó.”

“Cậu ta đã đỗ xe trong gara cũ và sát hại chị gái mình”, Archie chậm rãi nói. “397.” Anh nhắm mắt lại. “Tháng ba năm 1997. Cậu ta thực sự đã tiết lộ cho chúng ta.”

“Anh có nghĩ lúc này Gretchen đang ở đó không?” Susan hỏi. “Cùng với Jeremy?” Cô phất tay. “Vậy hãy gọi cho SWAT. Gọi tất cả mọi người. Thả một quả bom vào khu nhà chết tiệt đó.”

Archie chỉ đứng nhìn cô.

“Chúa ơi”, cô nói. “Anh định đi một mình phải không?”

Anh quay lại và bắt đầu bước xuống thềm, một tay giữ lấy hông, một tay bám trên lan can.

Susan tràn ngập nỗi kinh hoàng, một nỗi kinh hoàng do Gretchen gây ra, cô sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại Archie nữa.

Cô chạy vào nhà lấy chiếc túi và vội vã đuổi theo anh. “Tôi sẽ đi cùng anh”, cô nói. “Tôi đã vào trong đó. Tôi biết ngôi nhà đó.” Cô đỡ anh bằng khuỷu tay, để anh dựa vào cô. “Tôi sẽ không để anh một mình đối mặt với cô ta.”