CHƯƠNG 62
Khi Archie bước vào phòng thẩm vấn bằng bê tông nguyên khối tại Tòa án bang Oregon, Gretchen đã ở đó, mặc đồ bộ đồ tù nhân màu xanh và tay bị khóa lại trên bàn.
Một tháng trong tình trạng hôn mê do thuốc, một tháng tập vật lý trị liệu và anh vẫn không thể đi hết một căn phòng.
Gretchen mỉm cười khi thấy anh và căn phòng trở nên ngột ngạt như thể ả dùng hết oxy trong đó.
Archie không thể nhìn ả. Anh liếc về phía chiếc kính một chiều nơi Henry đang đợi phía sau, nhưng chỉ thấy hình ảnh hai người họ phản chiếu lại.
Cánh cửa kim loại dày đóng lại phía sau Archie và bị khóa chặt. Đó là một ổ khóa điện tử, được điều khiển bằng một bộ liên lạc điện tử gần cửa và bảng điều khiển chính được đặt trong phòng quan sát liền kề. Hai lính canh có vũ trang đứng ở hành lang bên ngoài. Nhưng bên trong, giữa căn phòng đó, chỉ có hai người họ. Đó là yêu cầu của ả.
“Em rất nhớ anh, anh yêu”, ả nói.
Mùi của căn phòng khiến Archie nhớ đến tầng hầm mà ả giam giữ anh, đầy mùi bê tông và dung môi làm sạch. “Chính xác là cô nhớ cái gì?” Anh hỏi, giọng vẫn khàn khàn vì chất độc ả cho anh uống. “Mùi máu của tôi à?”
Gretchen khoanh tay trên bàn. “Em đã làm tổn thương cảm xúc của anh”, ả nói.
Archie bối rối nhìn ả. Anh không biết phải trả lời thế nào. “Cô đổ chất tẩy vào miệng tôi và lấy đi lá lách của tôi”, anh nói.
Cái nhìn quan tâm của ả mang một nỗi buồn chân thật. “Những vết sẹo lành đến đâu rồi?”
Ả vẫn đẹp. Ngay cả giữa môi trường xung quanh, trong nhà tù dị dạng, không trang điểm, cơ thể anh vẫn rung động. Anh ghét bản thân mình vì điều đó.
“Anh đang phê”, ả nói.
“Tôi đang dùng thuốc giảm đau”, anh đáp. Khi ở dưới tầng hầm, ả đã cho anh uống thuốc, thả chúng xuống cổ họng khi anh không thể ngồi dậy để nuốt chúng.
Anh không còn chịu đựng nỗi đau nữa.
Ả đưa cánh tay bị còng về phía ghế đối diện. “Anh có muốn ngồi xuống không?”
Những dẻ xương sườn bị gãy của anh đang lành, chúng khiến việc ngồi xuống trở nên khó khăn. Mặt vải của chiếc áo sơ mi anh mặc cọ vào những vết sẹo chưa lành, vết sẹo hình trái tim trên ngực anh thỉnh thoảng vẫn rỉ máu. “Tôi nghĩ tôi sẽ đứng”, anh nói.
Gretchen gật đầu hiểu ý. “Được thôi”, ả nói.
Trong phòng ấm áp, Archie mở cổ áo sơ mi ra. Anh ở đó vì các nạn nhân. Đó là những gì anh nói với chính mình, những gì anh nói với Henry, Debbie. Không ai ngờ anh sẽ nhận lời yêu cầu điên rồ của ả là xin được gặp anh. Ả suýt chút nữa đã giết anh. Nhưng anh đã lê thân mình đến đó để giúp đỡ công tác nhận dạng cho các nạn nhân.
Các nạn nhân.
Đó không phải là toàn bộ sự thật.
Đã hai tháng kể từ khi ả bị bắt giữ và anh thấy mệt mỏi vì phải há miệng chờ sung. Ả chưa nói với ai về mối quan hệ của họ. Anh sẵn sàng phủ nhận nó. Anh có thể giải thích về thời gian họ ở bên nhau dưới vỏ bọc điều tra vụ án. Nhưng ý nghĩ tại sao ả vẫn im lặng dần giết chết anh.
“Cô muốn gì ở tôi?” Anh hỏi Gretchen.
“Anh đã đọc thỏa thuận tố tụng rồi đấy”, ả nói. “Em sẽ tự thú. Em sẽ kể cho anh mọi thứ, về những nạn nhân mà em đã giết. Anh có thể giải quyết tất cả các vụ án đó.”
“Thế thôi sao.”
“Anh sẽ nắm được tất cả”, ả nói, và Archie cảm thấy lời cam kết này dần trở nên nặng nề.
“Tại sao cô lại làm điều đó?” Ý anh không phải việc giết người, mà là chuyện qua lại với anh.
“Cho vui”, ả nói. Nhưng anh không chắc cô ta đang trả lời câu hỏi nào.
Anh dựa lưng vào cửa, cảm thấy yếu đuối.
“Ngồi xuống đi”, ả nói. “Xin anh đấy.”
Lần này anh nghe theo, đi đến bàn và hạ mình xuống ghế đầy đau đớn.
“Đừng buồn”, ả nói. “Anh bắt được em, anh là người hùng. Anh đã có chính xác những gì anh muốn.”
Một người hùng. Ngay từ đầu anh đã bị thao túng. Tính đa tình. Anh tự hỏi không biết nó có thật sự tồn tại hay không.
“Nêu tên một vụ mà anh muốn giải quyết đi, một vụ anh thấy quan trọng ấy.”
Archie quay đầu lại và nhìn lên trần nhà. Da đầu anh râm ran vì tác dụng của Vicodin. Anh chỉ muốn về nhà. Để cầu xin sự tha thứ. “Không sao đâu”, ả đã nói thế khi anh sắp chết trong vòng tay ả. Và anh lại tin tưởng Gretchen. Anh ngẩng đầu lên và liếc nhìn vào kính một chiều. Dù sao trong những chuyện tồi tệ này vẫn có điều tốt xuất hiện.
“Isabel Reynold”, anh nói.
Một thứ gì đó thay đổi trên khuôn mặt của Gretchen, ả khẽ nhăn mày, một nếp nhăn nhỏ hiện lên giữa đầu mày. Miệng ả mím chặt lại đến nỗi gần như không thể nhận ra.
“Cô bé rất đặc biệt”, Gretchen nói. “Cô bé sẽ là một giải thưởng. Em sẽ kể cho anh nghe về cô bé, anh yêu. Khi anh đã sẵn sàng.”
Archie rướn người dậy một chút. Khuôn mặt của Gretchen đã trở lại với một mặt nạ hấp dẫn. Nhưng trong một giây, anh đã nhìn thấu ả.
Ả đã thao túng anh, đùa giỡn với anh, hành hạ anh, nhưng trong quá trình đó, ả lại để anh hiểu được mình. Anh hiểu Gretchen, ít nhất là một phần nhỏ. Và nó có thể có tác dụng với lợi thế của anh.
“Matthew Fowler”, Archie nói.
Gretchen mỉm cười. “Người ta gọi nó là que thủy tinh”, ả nói. Ả nhấc một bàn tay lên và xoay một ngón tay trong không trung. Ả nhìn xa xăm, một nụ cười nhẹ treo trên khuôn mặt, như thể đang sống lại một ký ức đẹp. “Mất khoảng gần nửa giờ. Em đã phải làm rất tinh tế, rất chính xác.”
Archie thò tay vào túi, lấy hộp thuốc mới ra, đổ vài viên Vicodin vào lòng bàn tay và nuốt chúng.
Ả ngước lên. “Em có nên tiếp tục không?” Ả hỏi.
“Tôi đang nghe đây”, anh nói.