CHƯƠNG 63
Ngôi nhà ở Bắc Fargo tối om. Trên phố có hai cột đèn, mỗi cây nằm ở một góc đường. Ngôi nhà bỏ hoang nằm giữa phố, với hai lô đất trống ở mỗi bên và một tấm bảng ghi chữ Cần bán còn mới, cắm trong sân. Một công ty biển quảng cáo táo bạo đã dựng một bảng quảng cáo ở bên trái, gần lối ra xa lộ nhất. Trên đó căng một bức ảnh lớn in hình một người phụ nữ đang chạy bộ. Khẩu hiệu Tập luyện có thể cứu vãn cuộc sống của bạn chạy dọc phía dưới.
“Mỗi tháng có một nghìn hai trăm người chết vì chạy bộ”, Susan nói.
Archie vẫn đặt súng của Henry trên đùi. Xung quanh ngôi nhà bị bao bọc bằng băng bảo vệ hiện trường giăng trên cọc gỗ. Cửa trước được niêm phong bằng nhiều băng bảo vệ hơn. Nhưng Archie không thể nhìn rõ. Trời quá tối.
“Hôm trước cô đã vào bằng cách nào?” Anh hỏi.
“Chui qua một cửa sổ tầng hầm bị hỏng”, Susan nói.
Archie nhướng mày nhìn cô.
“Có phải tôi làm vỡ đâu”, cô nói.
“Chỉ cho tôi.”
Họ ra khỏi xe. Chiếc Saab của Susan là chiếc xe duy nhất đậu trên khu nhà đó. Archie cầm khẩu súng bên hông, nhưng anh đã mở chốt an toàn. Ả đã ở đó. Anh có thể cảm thấy ả.
Susan dẫn anh lên những bậc thang bê tông rêu phong, xuyên qua khoảng sân mọc um tùm, đi vòng quanh nhà. Khi anh đi theo sự chỉ dẫn của cô, anh cố gắng đi trước một bước, đưa một tay ra trước mặt cô, như thể nỗ lực bảo vệ nhỏ bé đó sẽ tạo ra sự khác biệt.
Họ đến chỗ cửa sổ. Nó đã được phủ bằng một tấm ván ép mới. Archie khuỵu đầu gối xuống lớp bùn mềm trước cửa sổ.
Ván ép đã được vặn chặt, không có cách nào để cạy nó ra. Tất cả các cửa sổ có lẽ đã được gia cố. Cửa trước chắc chắn bị khóa.
“Ở đây”, Susan nói. Cô quỳ bên cạnh anh, lục lọi chiếc túi của mình và lấy ra con dao đa năng. Cô bật mở nó, lật tua vít ra và bắt đầu tháo các ốc vít giữ ván ép.
Anh kinh ngạc nhìn cô khi cô nhanh chóng vặn ốc vít, sau đó nhấc ván ép sang một bên.
Khuôn mặt của Susan đột nhiên tràn ngập màu sắc, mái tóc màu tím rực. Trong tầng hầm sáng đèn. Archie đẩy Susan sang bên trái cửa sổ, khuất tầm nhìn của kẻ khác và úp tấm gỗ lại.
“Cô ta đang ở đây”, Susan thì thầm trong bóng tối.
Archie đưa tay ra và bịt kín môi cô bằng ngón tay.
Anh đợi một lát, để nhịp tim chậm lại. Sau đó, anh chuyển ván ép sang một bên và nhìn vào bên trong cửa sổ. Anh có thể nhìn thấy kính vỡ bên dưới tầng hầm. Ánh sáng không đến từ phòng chính. Còn một căn phòng khác. Khuất dưới cầu thang tầng hầm. Một phòng lò hơi.
Archie nhét khẩu súng vào đai quần, đặt hai tay vào hai bên cửa sổ và đu mình xuống.
Những mảnh kính vỡ nát dưới chân anh. Anh quay lại nhìn Susan, khuôn mặt lo lắng của cô đóng khung trong cửa sổ, anh bèn ra hiệu cho cô ở lại đó. Anh rút súng ra và tiến về phía ánh sáng.
Cánh cửa phòng lò hơi cũ đã mở và ánh sáng tràn vào tạo thành một hình chữ nhật cong vênh trên sàn bê tông. Căn phòng rộng, có thể đã chiếm một phần tư diện tích tầng hầm. Lò hơi đã biến mất từ lâu, thay vào đó là một lò sưởi phủ bụi. Có chân cố định của máy giặt, máy sấy và bình nước nóng. Một dây phơi kéo dài qua một góc, những chiếc kẹp quần áo bằng gỗ được kẹp dọc theo nó thành một hàng gọn gàng.
Ở giữa phòng, Jeremy treo lơ lửng trên những chiếc móc của chính mình. Cậu ta nằm thẳng, úp mặt xuống, cách sàn nhà một khoảng bằng chiều cao một chiếc bàn, giống như một mẫu vật. “Tư thế Hôn mê”, Jeremy đã gọi nó bằng cái tên đó.
Đầu của Jeremy ngả ra sau, cổ cậu ta tái nhợt. Archie có thể nhìn thấy hốc mắt của cậu ta. Một miếng bịt miệng bằng cao su màu đen bịt kín miệng Jeremy, nhưng trong sự im lặng của tầng hầm, Archie vẫn có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đáng thương của Jeremy.
Gretchen đứng ở phía bên kia của Jeremy, đối mặt với Archie, khuỷu tay đưa ra, lông mày nhíu lại, một con dao mổ nằm trong tay ả. Những đốm máu bắn tung tóe trên cánh tay để trần của ả.
Archie nhét khẩu súng phía sau lưng và bước một bước đến ngưỡng cửa.
Cầm dao kiểu Palmar. Trong suốt những năm đó, Archie và đội đặc nhiệm của anh đã săn lùng ả nhưng luôn chậm năm bước. Anh đã đứng ở rất nhiều hiện trường vụ án, nhìn thấy rất nhiều thi thể, xem xét rất nhiều cuộc khám nghiệm tử thi, cố gắng đặt mình vào khoảnh khắc kinh hoàng của nạn nhân. Sau đó, anh đã trực tiếp trải nghiệm điều đó.
“Xin chào, anh yêu”, ả nói với Archie nhưng không nhìn lên. Ả chỉ biết anh ở đó. “Anh đến xem em làm việc đấy à?”
“Tôi đã nhìn thấy cô tại nơi làm việc”, Archie nói. “Còn nhớ không?” Một tiếng kính vỡ vụn khẽ vang lên khi chân Susan chạm sàn tầng hầm.
“Chuyện này thì khác”, ả nói, rồi mỉm cười với anh. “Nào. Lại đây.”
Archie muốn Gretchen chú ý đến mình để ả không quan tâm đến Susan, vì vậy anh đi về phía ả. Jeremy nghe thấy tiếng Archie, ngẩng đầu lên và vùng vẫy, việc đó khiến cơ thể cậu ta đung đưa, nhưng Gretchen đưa một tay ra và giữ vững bộ ròng rọc.
Archie đứng đối diện với Gretchen, Jeremy lơ lửng giữa họ. Căn phòng tràn ngập nước tiểu.
“Anh là một người đặc biệt”, Gretchen nói với Archie. “Anh có cách đối xử đặc biệt.” Ả cau mày nhìn làn da của Jeremy. “Chuyện này chẳng có chút niềm vui nào cả.” Ả hất một lọn tóc đỏ rũ xuống trán bằng cách ngửa gáy ra sau. “Nhưng công việc không phải lúc nào cũng vui vẻ, phải không? Thế mới có kết quả.”
Sau đó anh nhận ra ả làm gì.
“Anh nghĩ Jack Reynold có để cậu ta ra tòa không?” Ả nói trong khi vẫn tập trung vào con dao mổ. “Ông ta sẽ giết Jeremy. Trên đường. Trong tù. Ông ta sẽ tìm ra cách. Bởi vì Jeremy phải hầu tòa vì nhiều vụ giết người khác nhau, điều đó sẽ dẫn đến một số cuộc thảo luận về lợi ích kinh doanh của Jack Reynold.” Ả nhấc con dao mổ lên và lướt nó dọc theo trái tim mà Jeremy đã tự xăm. “Dù sao Jeremy cũng đã chết rồi. Anh hiểu chuyện đó mà.”
“Tiếp tục đi”, Archie nói. “Giết cậu ta đi. Tôi không đến đây để cứu cậu ta. Tôi đến đây vì cô.”
Jeremy bắt đầu nức nở, quả bóng bịt miệng phập phồng, trơn tuột vì nước bọt.
Gretchen ướm thử Archie từ xa. “Anh có định bóp cổ em lần nữa không?”
Anh có thể bắn ả. Nhưng ả có một con dao mổ trong tay và sẽ kết liễu Jeremy nếu có thể. Còn Susan đang ở đâu đó sau lưng anh. Anh không muốn mạo hiểm một viên đạn có thể dội lại từ một trong những bức tường bê tông. Chưa đến lúc.
Archie vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Jeremy. “Cậu ta nói với tôi rằng cậu ta tưởng tượng đến việc chúng ta yêu nhau”, Archie nói với Gretchen. “Cậu ta thích nghĩ đến việc tôi làm tổn thương cô.”
“Thì cậu ta là một kẻ tâm thần mà”, Gretchen nói.
Archie ngồi xổm xuống, để khuôn mặt mình ngang với Jeremy. Ngồi xuống có vẻ dễ chịu hơn. “Thật ra cậu rất nhạy cảm, Jeremy”, Archie nói. Jeremy nghiêng đầu đối mặt với Archie, một quả bóng đen nhét trong miệng. “Chúng tôi đã ngoại tình”, Archie nói với cậu ta. “Trước khi tôi biết cô ta là ai.” Thật là nhẹ nhõm khi có thể thực sự kể với người khác chuyện đó. “Hai tuần. Đó là thời gian diễn ra việc này. Cô ta xuất hiện với tấm bằng bác sĩ tâm thần giả và đề nghị giúp chúng tôi giải quyết vụ án.” Archie từ từ lắc đầu, đôi môi cong lên nụ cười tăm tối. “Mười lăm năm hôn nhân chung thủy đã bị tôi kết thúc trong hai tuần trước khi tôi ngã vào vòng tay của Gretchen Lowell.”
“Em là bạn tình tốt nhất anh từng gặp, anh yêu”, Gretchen ngọt ngào nói.
“Quả là không thể chối cãi”, Archie đáp. Anh tự hỏi Susan đang ở đâu, liệu cô có nghe thấy anh nói hay không.
Jeremy gặm nhấm cái bịt miệng và đẩy đầu về phía Archie, cầu xin sự giúp đỡ. Isabel có cầu xin sự giúp đỡ như vậy không? Có phải cô gái ấy đã cầu xin sự thương xót của em trai mình?
“Dù sao đi nữa”, Archie tiếp tục, “trong một tháng qua lại với nhau, cô ta đã đầu độc tôi, đưa tôi vào một tầng hầm như thế này và tra tấn tôi.” Anh tưởng tượng Susan đang đứng sau lưng anh, lắng nghe trong bóng tối. “Tôi đáng phải chịu như vậy. Tôi đã phản bội gia đình tôi. Và ngay cả sau khi tôi ra khỏi bệnh viện, còn cô ta ở trong tù, cô ta vẫn là tất cả những gì tôi nghĩ tới.” Anh liếc tới Gretchen. “Tôi cứ tự hỏi tại sao cô ta lại làm thế. Tại sao lại vậy? Kế hoạch của cô ta dành cho tôi là gì?”
Gretchen đứng bất động, con dao mổ vẫn nằm trong tay ả.
Anh bật cười. Tiếng cười nghe như điên dại. Có lẽ anh phát điên rồi.
Archie đưa miệng đến bên tai Jeremy. “Vấn đề là”, Archie thì thầm. “Tôi không nghĩ cô ta chỉ có một mình.” Anh nhìn lên Gretchen. “Tôi nghĩ rằng cô đã thâm nhập vào cuộc điều tra để giải trí. Tôi nghĩ đến chuyện ngoại tình vừa xảy ra. Trong suốt thời gian dài, tôi nghĩ rằng cô ta tra tấn tôi vì tôi là người đứng đầu lực lượng đặc nhiệm truy bắt cô ta, để cho thế giới này thấy rằng cô ta là kẻ toàn năng. Nhưng tôi không nghĩ rốt cuộc lại như vậy. Tôi cho rằng cô ta hành hạ tôi vì chúng tôi ngoại tình với nhau và cô ta nghĩ tôi sẽ từ bỏ chuyện đó.”
Miệng của Gretchen thay đổi. Đó là điều mà không ai khác trên thế giới sẽ chú ý. Nhưng đó là món quà dành cho anh. Không ai hiểu rõ cô ta như anh.
Archie đứng yên. “Tôi nói có đúng không, em yêu?”
Gretchen lùa con dao mổ vào ngực Jeremy. “Em không làm bất cứ điều gì nếu không có kế hoạch”, ả nói.
“Cô có biết chuyện buồn cười là gì không?” Archie nói. Trong giọng anh không ẩn chứa chút niềm vui nào. “Tôi sẽ không rời xa cô.” Anh ngừng lời và nhìn ả, thực sự nhìn ả, cố gắng nhìn giống như trước khi anh thực sự biết ả là ai. “Tôi sẽ rời bỏ Debbie.”
Jeremy phát ra một tiếng rên nhỏ. Khẩu súng nhét trong thắt lưng của Archie áp vào lưng anh. Anh không nghe thấy tiếng Susan. Anh hy vọng rằng cô sẽ trèo ra khỏi tầng hầm.
“Tại sao anh đến đây?” Gretchen hỏi.
“Để giết cô”, Archie đáp.
“Anh muốn làm việc đó tới mức nào?”
“Cũng khá là mong muốn đấy”, Archie nói.
Gretchen ấn con dao mổ vào Jeremy. Jeremy hú lên dù miệng vẫn bị bịt kín, Gretchen nắm lấy bàn tay phải của Archie và áp những ngón tay của anh vào vết thương của Jeremy.
“Động mạch đùi là động mạch lớn thứ hai trong cơ thể”, ả nói. “Anh rút ngón tay ra khỏi đó cậu ta sẽ chảy hết máu trong khoảng một phút.”
Tất cả cảnh sát được yêu cầu mang theo một số loại thuốc khẩn cấp. Heimlich. CPR. Học cách làm thế nào để điều trị một người bị sốc. Nhưng điều cần đặc biệt chú ý là cách xử lý vết thương ngoài thực địa, bởi vì nếu bạn bị bắn thì nó có thể cứu mạng bạn. Archie không thể rời khỏi Jeremy. Nếu anh rút tay ra, cậu ta sẽ chết. Archie ấn tay lên phía trên bên phải của cậu ta để có đủ áp lực làm chậm dòng máu.
Gretchen lùi lại.
“Anh có thể cứu cậu ta”, Gretchen nói. “Cậu ta sẽ giữ được mạng sống. Anh có thể đưa cậu ta ra tòa.” Ả đi vòng qua Jeremy để đến bên Archie và đặt dao mổ xuống sàn nhà dưới chân Archie.
“Hoặc anh có thể đi cùng em.”
Nhịp đập của mạch máu dưới ngón tay của Archie tăng lên khi nhịp tim của Jeremy tăng nhanh. Bàn tay của Archie nằm trên cơ thể Jeremy. Anh có thể cảm nhận được sức nóng và sự sống của cậu ta.
Anh nghĩ đến Isabel Reynold, về ba người vô gia cư mà Jeremy đã giết hại, về Fintan English đã chết trong chính ngôi nhà này. Anh ngước nhìn Gretchen. Rồi lại nhìn con dao mổ trên sàn nhà giữa bọn họ. Và anh thả động mạch của Jeremy ra, nhấc tay lên.
Jeremy hét ầm lên. “Không.”
Archie bước hai bước về phía Gretchen và vung con dao mổ trong bàn tay đầy máu của mình. Gretchen cứng người, lùi lại một bước, dựa vào tường. Anh áp đảo ả trong giây lát, cơ thể họ chỉ cách nhau vài inch, lòng bàn tay anh nằm trên bức tường cạnh đầu ả.
Anh có thể nghe thấy Jeremy đang vật lộn với những sợi dây nylon, tạo ra những tiếng kêu lạ lùng.
Con dao mổ trong tay anh nhẹ bẫng, xinh xắn, giống hệt chiếc dao mà ả đã dùng để rạch vào người anh.
“Sao cô lại nghĩ rằng tôi không ủng hộ án tử hình?”
Anh đâm vào dưới lồng ngực trái của ả.
Và Archie giữ nó ở đó, ấn mạnh vào bụng ả. Anh nhìn xuống sàn nhà giữa họ và thấy máu đọng lại. Anh cố gắng phớt lờ tiếng thút thít của Jeremy.
“Nhìn tôi này”, anh nói với ả.
Ả ngước nhìn anh bằng đôi mắt xanh hoàn hảo. Anh đã muốn thấy sự bất ngờ. Anh đã muốn làm một chuyện, thực hiện một hành động mà ả đã không dự đoán được và sắp đặt từ trước.
Đôi môi ả hé mở. Ả cố gắng nói.
Jeremy phát ra một âm thanh bóp nghẹt cuối cùng và rồi im lặng.
“Xoay nó đi”, ả nói.
Archie xoay con dao mổ và ả mở miệng kêu lên, hai má đỏ ửng. Rồi ả dùng tay ôm lấy mặt anh.
“Đàn ông rất đơn giản.” Tay ả ấm áp và mềm mại. “Với Jeremy, em chỉ đơn giản là chọn đối tượng trẻ một chút. Em muốn xem liệu mình có thể bắt một đứa trẻ vị thành niên và biến nó thành một con quái vật hay không. Vì vậy, em đã đưa cậu ta và chị gái của cậu ta đến ngôi nhà này và giết chết cô chị trước mặt cậu ta.” Gretchen cười rạng rỡ.
Archie không thể nghĩ thông suốt. Ả lại nằm xuống. Jeremy là một kẻ tâm thần. Cậu ta sinh ra đã là một kẻ tâm thần. Cậu ta đã hại chết chị gái mình. Cậu ta sẽ tiếp tục giết chóc. Anh giữ chặt cán con dao mổ. “Không”, anh nói.
Tay ả run rẩy áp vào má anh khi anh đẩy lưỡi dao vào sâu hơn, và anh có thể cảm nhận được sức nóng từ máu của ả len lỏi giữa họ.
“Đây là một thí nghiệm”, ả nói, từ từ trượt tay xuống cổ rồi đến ngực anh. “Em muốn xem liệu mình có thể tạo ra thứ gì đó xấu xa không. Bất cứ ai cũng có thể là một kẻ giết người, chỉ cần đưa ra các tình huống phù hợp.”
Ả liếc nhìn Jeremy. “Em đoán em đã đúng.”
Ôi, Chúa ơi. Archie nghĩ. Không. Làm ơn đi.
Ả đẩy nhẹ ngực của Archie khiến anh lùi lại, con dao mổ trượt ra khỏi cơ thể ả dù bàn tay anh vẫn nắm chặt cán dao. “Jeremy đã không giết chị mình”, ả nói. “Cậu ta không giết ai trong số họ. Cậu ta chỉ là một cậu bé đáng thương bị em thao túng. Em đã nói chuyện với cậu ta để câu lạc bộ nhỏ của cậu ta thực hiện cuộc phẫu thuật lấy đi lá lách. Em đã treo anh lên bằng mấy cái móc. Lúc nào em cũng ở đó. Jeremy vô tội.” Nụ cười của Gretchen ngoác ra khi ả vui mừng trong chiến thắng của mình. “Còn anh bỏ mặc cậu ta đến chết.”
Archie mở tay ra và thả dao mổ rơi xuống. Nó va xuống bê tông một cách chát chúa và khi Gretchen liếc xuống theo âm thanh đó, Archie đưa ra sau lưng rồi rút súng ra. Khi ả liếc lên, họng súng đã ấn vào trán ả. Tay Archie run rẩy và anh phải ấn mạnh khẩu súng vào đầu ả để giữ nó ổn định. Anh chưa bao giờ khát khao bất cứ điều gì như việc muốn nã một cái lỗ trên đầu Gretchen Lowell.
“Cô đã đúng”, anh nói. “Tôi đã rời bỏ cô. Đêm đó tôi đến nhà cô. Tôi sẽ kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta và kể cho Debbie mọi chuyện.”
Anh di chuyển họng súng xuống mặt ả, đặt giữa hai mắt ả, xuống dọc sống mũi và dừng nó ở đôi môi mím lại của ả. “Nhận lấy”, anh nói. “Nhận lấy đi.”
Anh có thể thấy mạch đập trong cổ họng Gretchen rung lên khi ả hé mở đôi môi và để anh ấn nòng súng vào miệng mình.
Kéo cò và anh sẽ đục thủng một lỗ sau đầu ả.
Ai sẽ buộc tội anh?
Sau đó anh sẽ trở thành một kẻ giết người. Giống như ả.
Anh sẽ không để ả chiến thắng.
Anh từ từ rút súng ra khỏi miệng ả và nhấc khẩu súng trở lại trán. Và trong nhịp tim đó, anh cảm thấy có gì đó lạ lẫm. Anh cảm thấy như gặp lại chính con người cũ của mình.
“Cô đã bị bắt giữ”, anh nói.
Archie chỉ thoáng thấy có dấu hiệu chuyển động tới bên trái của mình trước khi anh cảm thấy nòng súng áp lên tai.
“Em không đến một mình”, Gretchen nói.
Và rồi Archie phát hiện ra. Một làn hương thơm. Hoắc hương.
“Tôi cũng vậy”, anh nói.
“Nếu mày di chuyển”, Archie nghe thấy tiếng Susan nói. “Tao sẽ đâm vào cổ mày.” Cô bước về phía trước tầm nhìn của anh. Cô rút con dao ra khỏi bộ dụng cụ bỏ túi và gí vào cổ Frank.
“Xin chào, Frank”, Archie nói. Cằm của Frank hạ xuống, đôi mắt không chớp, khuôn mặt nhợt nhạt của gã đỏ ửng và ướt đẫm mồ hôi. Trước đây Archie đã nhìn thấy gã như thế này. Chuyện đó thường kết thúc bằng việc Frank ném bay một cái ghế.
“Xin chào, Archie”, Frank cũng đáp lại.
“Cô ta không phải là em gái của cậu”, Archie nói. “Cậu biết điều đó đúng không?”
“Bắn anh ta đi”, Gretchen nói thẳng thừng.
Susan điều chỉnh tư thế, càng gí sát con dao vào cổ Frank. “Đừng nghĩ đến chuyện đó”, cô nói.
“Anh vẫn còn giận tôi à?” Frank hỏi Archie.
“Không”, Archie nói. “Tôi không giận.”
“Bắn vào đầu anh ta”, Gretchen nhắc lại.
“Ừ”, Frank nói. “Được.”
Archie căng thẳng, chờ đợi phát súng, rồi anh nghe thấy nó. Trước đây anh chưa bao giờ bị bắn. Anh đã bị đóng đinh. Anh bị ép uống nước cống. Anh bị đâm. Nhưng bắn ư? Chưa từng.
Nó không đau. Người ta nói vậy. Mọi người đã bị bắn và mất mạng vài phút trước khi kịp nhận ra. Một số người mô tả nó bằng cảm giác nóng. Những người khác nói rằng bị bắn rất đau đớn.
Nếu bị bắn vào đầu thì có lẽ bạn sẽ không thể cảm nhận được điều đó. Có lẽ bạn cứ thế mà chết đi.
Và anh đã không chết.
Là Frank.
Lính bắn tỉa SWAT đi qua ô cửa phòng lò hơi theo cặp, tất cả đều mặc đồ đen, đèn pha chiếu sáng. Có lẽ họ đã đi qua cửa sổ tầng hầm. Tiếng súng mà Archie nghe thấy không ảnh hưởng tới anh, đó là một viên đạn bắn tỉa dành cho Frank. Archie nghe thấy tiếng bước chạy nặng nề của quân tiếp viện khi họ bước lên tầng.
Tất cả vẫn mờ mịt.
Archie không di chuyển, không rời nòng súng ra khỏi đầu cho đến khi có năm thứ vũ khí khác được chĩa về phía ả.
“Thưa sếp?” Một trong những sĩ quan SWAT nói.
Archie dựa sát vào Gretchen. “Tôi chia tay với cô”, anh thì thầm vào tai ả. Rồi anh hạ súng xuống.