CHƯƠNG 64
Archie có thể nhìn thấy Sao Kim từ dưới hiên căn nhà ở Fargo. Đó là ánh sáng rực rỡ nhất trên bầu trời đêm. Venus, nữ thần tình yêu và sắc đẹp của La Mã. Được đặt tên cho cây bẫy ruồi. Vì vậy, thường được miêu tả trong các bức tranh với mái tóc đỏ.
“Chúng ta có thể không bao giờ biết được chuyện gì đã thực sự xảy ra với Isabel”, Henry nói. “Hoặc với những người khác.”
Jeremy đã chết, Cá Mập cũng đã chết. Pearl đang trên đường trở về với bố mẹ. Còn hai kẻ ngốc khác có mặt trong phòng lò hơi có thể sẽ không bao giờ bị phát giác.
“Tôi biết”, Archie nói.
Henry đã đến ngay sau đội SWAT, không vũ trang, vì anh đã chính thức chuyển sang làm bàn giấy. Điều đó khiến Claire chịu trách nhiệm và cô đã tống cả hai ra ngoài hiên, nơi Henry lấy lời khai của Archie.
Xe của đám báo chí tràn ngập khắp con phố, những chảo vệ tinh của họ tranh nhau để giành tín hiệu tốt nhất. Các lô đất trống ở hai bên của ngôi nhà có đầy các phóng viên truyền hình tường thuật trực tiếp. Ánh sáng từ máy ảnh của họ trông giống như những ngôi sao.
Gretchen đã được đưa đi, bị trói vào cáng, được khiêng ra ngoài bởi bốn kĩ thuật viên y tế trông có vẻ lo lắng và sáu cảnh sát. Cảnh sát đã phải vật lộn để vượt qua đám đông truyền thông, những kẻ đã vây lấy Gretchen như những tay săn ảnh bao quanh một ngôi sao điện ảnh.
“Gretchen có thể có bằng chứng”, Archie đăm chiêu. “Bằng cách này hay cách khác.”
“Không”, Henry nói và lắc đầu. “Không nên phục hồi dự án nhận dạng nạn nhân. Nó không đáng. Cô ta không thể cung cấp cho chúng ta bất cứ thông tin đáng để anh gặp lại cô ta.”
Archie thò tay vào túi để lấy chiếc USB mà Gretchen đã đưa cho anh lúc ở nhà Henry và cầm nó lên. “Cô ta đưa cho tôi cái này”, Archie vừa nói vừa kiểm tra thiết bị nhỏ ấy. “Trong này có thông tin về một chàng trai tên là Ryan Motley.” Anh không biết có nên tin ả rằng anh chàng này có tồn tại, hay đây chỉ là một trò chơi khác của Gretchen. “Cô ta nói rằng mình đã huấn luyện hắn, rằng hắn là một kẻ giết trẻ vị thành niên.”
Archie đưa chiếc USB ra cho Henry.
“Mẹ kiếp”, Henry nói rồi nhận lấy nó.
Archie vỗ vai Henry và đứng dậy. Cả hai đều biết rằng Gretchen Lowell chưa xong chuyện với họ, nhưng ít nhất thì hiện tại Archie đã cắt đứt với ả.
Thực sự ngay bây giờ anh chỉ muốn gặp một người.
Anh thấy Susan đang dựa vào bên hông nhà, hút thuốc. Ánh sáng phát ra từ cửa sổ phòng khách cũ chiếu sáng khuôn mặt cô.
Nhóm SWAT đã xuất hiện đúng lúc. Và chỉ có một cách để họ mau chóng đến đó. “Cô đã gọi cho Henry”, anh nói.
“Anh là người gặp chuyện mà”, cô nói.
Archie dựa vào tường bên cạnh cô. Gretchen đã bị giam giữ. Họ đã an toàn. Anh ấy còn sống.
“Cảm ơn cô”, anh nói.
Susan rút một điếu thuốc. “Bốn trăm bốn mươi ngàn”, cô nói.
“Cái gì cơ?” Anh hỏi.
“Đó là số người chết mỗi năm vì những nguyên nhân liên quan đến thuốc lá ở Mỹ.” Cô nhìn vào điếu thuốc. “Tôi sẽ nghỉ việc.”
Cô không di chuyển để dập tắt điếu thuốc.
Một máy bay trực thăng báo chí bay lượn trên không để thu hình cảnh quay trên cao của ngôi nhà và họ im lặng cho đến khi nó lên cao dần và bay về hướng đông.
“Anh định bỏ vợ vì cô ta phải không?” Susan nói.
“Đúng thế”, Archie đáp.
Anh vẫn không biết cô đã nghe thấy được gì dưới tầng hầm. Những gì cô biết về những điều anh đã làm. “Tên của súng điện được đặt theo tên của một cuốn sách về Tom Swift”, Archie nói. “Tom Swift và cây súng trường điện của nó. Họ đã thêm một chữ ‘a’ vào cái tên đó.”
Susan vuốt một lọn tóc màu tím ra sau tai. “Anh nói với tôi chuyện đó làm gì?”
“Vì tôi muốn nói với cô mọi thứ”, Archie trả lời.
Cô gật đầu và dường như đang suy nghĩ về điều đó. “Anh có biết câu nói thường thấy nhất trong phim là gì không?” Cô hỏi. “Hãy rời khỏi đây”, cô mỉm cười trong bóng tối. “Nghiêm túc mà nói”, cô nói. “Anh tìm nghe mà xem. Nó có trong mọi bộ phim. Bất kể là loại phim gì. Anh sẽ ngạc nhiên đấy.”
Những vết thương trên má cô đã thâm đen lại và mí mắt cô có màu tím sáng bóng. “Cô có một cái lỗ đen như mắt kìa”, Archie nói.
Susan rít một hơi thuốc và thổi khói vào mặt anh. “Còn anh có lỗ móc sau lưng”, cô đáp trả.
Một tiếng còi xe kéo dài vang lên và Archie quay lại thì thấy một chiếc xe buýt đang cố gắng vượt qua một số phương tiện cấp cứu để đến gần ngôi nhà. Chiếc xe gần như bị bao phủ bởi hình quảng cáo. Archie không thể nhìn thấy hết, nhưng dưới ánh đèn pha và đèn cấp cứu, anh có thể thấy khuôn mặt của Gretchen ở bên hông xe buýt và trên mui xe bên dưới kính chắn gió có một con dao mổ.
“Cái quái gì vậy?” Archie nói.
Susan đáp lời, “Đó là chuyến tham quan Mỹ nhân đoạt mạng lúc nửa đêm. Giá vé ba mươi lăm đô la. Dừng lại ở hai mươi hiện trường vụ án. Không có hướng dẫn viên.” Miệng cô trở nên gượng gạo. “Tối nay họ bỏ ra đồng tiền xứng đáng đấy.”
Chiếc xe buýt lao lên vỉa hè bên kia đường và mọi người bắt đầu đổ ra và tràn ra đường. Những người bình thường, những người đã đọc Nạn nhân cuối cùng, xem một bài báo trên Hội chợ phù hoa và muốn tận hưởng chút thú vị. Họ hò reo và vung nắm đấm lên không trung.
“Thả Gretchen ra”, họ hét lên.
Archie lùi lại vào trong bóng tối.
“Anh có đói bụng không? Tôi có một ít khoai tây chiên trong xe.”
Archie đột nhiên không thể nhớ lần cuối cùng anh ăn là lúc nào. Anh mở rộng cánh tay và Susan cầm lấy nó.
“Chúng ta rời khỏi đây thôi”, anh nói.