← Quay lại trang sách

Chương 5 Một vụ bắt cóc-

Herlock Sholmès không nói gì. Phản đối? Buộc tội hai người đàn ông này? Sẽ là vô ích. Ông ta không có chứng cứ, cũng không có thời gian tìm kiếm chứng cứ, sẽ chẳng ai tin tưởng ông ta cả. Ngoài ra, ông ta tức tối nghẹt thở, nhưng không thể hiện cảm xúc của mình trước Ganimard đang đầy đắc thắng. Thế là, ông ta trân trọng cúi chào hai anh em Leroux – những người làm nhiệm vụ bảo vệ xã hội – và rút lui.

Ở tiền phòng, Sholmès quay bước về phía một cái cửa thâm thấp nhìn như cửa dẫn xuống hầm chứa, nhặt một viên đá nhỏ màu đỏ lên, đó là một viên ngọc hồng lựu. Ra tới ngoài đường, ông ta ngoảnh lại, đọc được dòng chữ khắc phía trước ngôi nhà: Lucien Destange, kiến trúc sư, 1877.

Ngôi nhà bên cạnh, ngôi nhà số 42, cũng có dòng chữ như vậy.

“Luôn luôn có hai lối thoát ra, số nhà 40 và số nhà 42 thông sang nhau một cách bí mật. Tại sao mình không nghĩ tới điều này? Đáng lẽ mình phải ở lại với hai viên cảnh sát.”

Sholmès gặp hai viên cảnh sát ở gần góc phố và hỏi họ: “Trong lúc tôi không ở đây, đã có hai người đi ra khỏi ngôi nhà số 42, đúng chứ?”

“Vâng, một người đàn ông và một người phụ nữ.”

Ganimard đến bên Sholmès. Sholmès nắm cánh tay ông ta, nói trong khi họ bước đi xuôi theo con phố: “Ông Ganimard, ông đã cười thoải mái và chắc chắn sẽ tha cho tôi tội làm phiền ông.”

“Ồ! Chẳng có hại gì, nhưng chuyện ấy khôi hài quá.”

“Tôi công nhận. Nhưng ngay một chuyện khôi hài thú vị nhất cũng chóng qua đi thôi, chuyện hôm nay càng chẳng thể buồn cười lâu.”

“Tôi hy vọng vậy.”

“Đã là ngày thứ bảy, tôi chỉ ở lại được ba ngày nữa. Sau đó tôi phải trở về London.”

“Ồ!”

“Tôi muốn đề nghị ông hãy sẵn sàng, vì tôi có lẽ sẽ gọi ông bất cứ giờ nào vào đêm thứ Ba hoặc đêm thứ Tư.”

“Cho một hành trình giống đêm hôm nay?”

“Vâng, thưa ông, giống hệt.”

“Kết quả là gì?”

“Bắt được Arsène Lupin.” Sholmès đáp.

“Ông cho là như thế?”

“Tôi xin lấy danh dự mà thề, thưa ông.”

Sholmès tạm biệt Ganimard và tới khách sạn gần nhất ngủ vài tiếng đồng hồ. Sau đó, tỉnh táo lại và hồi phục sự tự tin, ông ta đến đường Chalgrin lần nữa, nhét hai đồng louis vào tay bà già giữ cửa, kiểm tra cho chắc chắn rằng anh em Leroux đã ra ngoài, và biết thêm thông tin ngôi nhà thuộc về một ông tên là Harmingeat. Được đưa cho cây nến, ông ta đi xuống hầm chứa qua cái cửa thấp mà gần cái cửa này ông ta đã tìm thấy một viên ngọc hồng lựu. Dưới chân cầu thang, ông ta tìm thấy một viên nữa giống hệt.

“Mình không nhầm mà.” Sholmès nghĩ. “Đây là lối thông sang nhà bên kia. Để xem chiếc chìa khóa vạn năng của mình có mở được hầm chứa dành riêng cho cái kẻ ở tầng trệt không. Được, nó mở được. Bây giờ, mình sẽ kiểm tra những thùng rượu vang này… Ồ! Ồ! Đây là các chỗ đã sạch bụi… và có một số dấu chân trên sàn…”

Một âm thanh khẽ khàng làm Sholmès dỏng tai nghe ngóng. Ông ta gấp rút đóng cánh cửa lại, thổi tắt nến, nấp vào sau chồng vỏ thùng rượu vang. Mấy giây trôi qua, ông ta thấy một mảng tường, tựa như một cánh cửa, mở ra. Ánh sáng của một ngọn đèn lồng rọi vào hầm, một cánh tay xuất hiện, tiếp theo là một người đàn ông.

Gã cúi lom khom, y như đang tìm kiếm thứ gì đó. Những ngón tay gã rờ rờ trên lớp bụi và vài lần gã quẳng thứ gì đó vào chiếc hộp bìa carton cầm ở tay trái. Sau đấy, gã xóa dấu chân mình, cũng như dấu chân của Lupin và Tiểu thư Tóc vàng. Gã đang sắp sửa rời khỏi hầm chứa theo cái cách gã đã vào thì bật một tiếng kêu khàn khàn, ngã lăn xuống đất. Sholmès vừa nhảy phốc lên người gã. Đó là sự việc xảy ra trong tích tắc, và bằng một cách đơn giản nhất trên đời, gã đàn ông bỗng thấy mình nằm sõng sượt ra sàn, bị đè xuống, còng hai tay lại.

“Mi có gì để khai không? Hãy khai xem mi biết gì!”

Gã đàn ông trả lời bằng một nụ cười mai mỉa, khiến Sholmès nhận ra rằng chất vấn gã là vô ích. Ông ta đành lục túi quần túi áo của kẻ bị bắt, nhưng chỉ tìm thấy một chùm chìa khóa, một chiếc mùi soa, cùng hộp bìa carton đựng chừng mươi viên ngọc hồng lựu tương tự những viên ông ta đã phát hiện được.

Vậy ông ta sẽ làm gì với gã đàn ông này? Đợi các chiến hữu của gã tới cứu gã và giao cả lũ cho cảnh sát? Việc đó đem lại lợi lộc gì? Việc đó khiến ông ta có lợi thế gì trước Lupin?

Sholmès do dự, nhưng việc xem xét chiếc hộp đã quyết định câu trả lời. Trên chiếc hộp ghi tên và địa chỉ sau đây: Leonard, thợ kim hoàn, đường La Paix.

Sholmès quyết định mặc kệ gã đàn ông cho số phận. Ông ta khóa hầm chứa và rời khỏi ngôi nhà. Tại một chi nhánh bưu điện, ông ta đánh điện cho ông Destange, nói rằng hôm nay ông ta không đến được. Rồi ông ta tới gặp người thợ kim hoàn, đưa những viên ngọc hồng lựu, nói: “Cô chủ bảo tôi đưa những viên ngọc hồng lựu này tới. Cô chủ muốn làm lại chiếc vòng.”

Sholmès đã nhắm trúng đích. Người thợ kim hoàn đáp: “Tất nhiên, cô ấy gọi cho tôi rồi. Cô ấy bảo hôm nay cô ấy sẽ tới đây.”

Sholmès đứng ở vỉa hè chờ người phụ nữ. Tuy nhiên, năm giờ, ông ta mới trông thấy một người phụ nữ che mạng dày bước vào cửa hiệu. Qua cửa sổ, ông ta trông thấy người này đặt lên trên quầy một món trang sức cổ có gắn những viên ngọc hồng lựu.

Cô ta gần như ngay lập tức rời khỏi cửa hiệu, rảo bước qua các con phố xa lạ đối với viên thám tử người Anh. Vì đã nhá nhem tối, ông ta phải bám sát người phụ nữ, theo cô ta đi vào một ngôi nhà năm tầng, mỗi tầng có hai căn hộ, do đó số người ở thuê là khá đông. Lên đến tầng ba, cô ta dừng lại, đi vào một căn hộ. Hai phút sau, viên thám tử người Anh thử chùm chìa khóa mà ông ta lấy được của gã đàn ông trên đường Chalgrin. Chiếc chìa khóa thứ tư phù hợp với ổ khóa.

Mặc dù tối om om, Sholmès vẫn cảm nhận được căn hộ hoàn toàn trống trải, y như không có ai ở, và các cánh cửa đều mở, nên ông ta nhìn được tất cả các căn phòng.

Phía cuối một hành lang, ông ta trông thấy một tia sáng. Rón rén đi đến, ghé mắt vào cửa kính, ông ta trông thấy người phụ nữ che mạng đã bỏ mũ và váy dài mặc ngoài đường, lúc bấy giờ đang khoác chiếc váy dài mặc nhà bằng nhung. Trang phục thay ra nằm trên chiếc ghế dựa duy nhất trong phòng, và một cây đèn đặt trên bệ lò sưởi.

Rồi Sholmès trông thấy cô ta tiến đến chỗ lò sưởi, ấn một cái nút như nút chuông điện. Ngay lập tức, tấm ván tường ở phía bên phải lò sưởi từ từ trượt vào đằng sau tấm ván bên cạnh, để lộ một cái cửa đủ cho một người đi qua. Người phụ nữ biến mất qua cái cửa đó, đem theo cây đèn.

Thao tác quá đơn giản, Sholmès thực hiện và bám đuôi người phụ nữ. Ông ta bỗng thấy mình ở trong bóng tối hoàn toàn, và ngay lập tức cảm thấy có cái gì mềm mại cọ vào mặt. Ông ta châm diêm, nhận ra rằng ông ta đang trong một căn phòng rất chật, đầy áo choàng và váy dài treo trên móc. Ông ta thận trọng đi qua, cho tới lúc gặp một ô cửa thả mành mành. Ông ta chăm chăm nhìn vào, và, kia, Tiểu thư Tóc vàng đang ở kia, trước mắt ông ta, gần như nếu ông ta vươn tay ra là với tới.

Cô ta thổi tắt cây đèn, bật các bóng điện lên. Lúc bấy giờ, Sholmès mới quan sát được rõ ràng gương mặt đó. Ông ta kinh ngạc. Người phụ nữ – người mà ông ta đã lần ra tung tích sau bao nhiêu khó khăn, sau bao nhiêu mưu chước và thủ đoạn – chẳng phải ai khác, chính là Clotilde Destange.

Clotilde Destange – kẻ sát hại Nam tước d’Hautrec, kẻ đánh cắp viên kim cương xanh! Clotilde Destange – bạn gái bí ẩn của Arsène Lupin! Tiểu thư Tóc vàng!

“Phải, mình chỉ là con lừa ngu ngốc.” Lúc ấy, Herlock Sholmès tự nhủ thầm. “Vì bạn gái của Arsène Lupin tóc vàng, còn Clotilde tóc nâu, mình không bao giờ có thể tưởng tượng ra rằng đây lại là cùng một người. Nhưng làm sao Tiểu thư Tóc vàng vẫn giữ tóc vàng sau khi đã sát hại ông Nam tước kia và đánh cắp viên kim cương được?”

Sholmès nhìn được một góc căn phòng. Đó là một khuê phòng, được bày biện lộng lẫy xa hoa và theo gu thẩm mỹ tinh tế bậc nhất. Chiếc tràng kỷ gỗ gụ với những tấm đệm bọc lụa kế sát bức tường đối diện ô cửa Sholmès đang đứng. Clotilde ngồi trên chiếc tràng kỷ này, bất động, hai bàn tay ôm lấy mặt. Rồi ông ta nhận ra Clotilde đang khóc. Những giọt lệ lớn lăn trên đôi má nhợt nhạt và nhỏ từng giọt, từng giọt, xuống vạt váy nhung. Những giọt lệ lã chã tuôn, tựa như không bao giờ ngừng.

Một cánh cửa lặng lẽ mở sau lưng Clotilde, và Arsène Lupin bước vào. Anh ta ngắm người bạn gái hồi lâu mà chẳng để cô ta biết mình đã xuất hiện. Rồi anh ta tiến đến, quỳ xuống bên chân cô ta, áp đầu cô ta vào ngực mình, choàng hai tay ôm lấy cô ta, và hành động của anh ta thể hiện một tình yêu, một sự cảm thông vô hạn. Trong một lúc, chẳng ai nói với ai lời nào, nhưng nước mắt của Clotilde vơi bớt.

“Anh đã rất muốn làm cho em hạnh phúc.” Lupin lẩm bẩm.

“Em hạnh phúc mà.”

“Không, em đang khóc… Nước mắt em làm tan nát trái tim anh, Clotilde.”

Những cái vuốt ve và giọng nói thấu hiểu của Lupin khiến Clotilde nguôi ngoai. Cô ta lắng nghe người yêu với nỗi khát khao tha thiết về hạnh phúc, hy vọng. Nét mặt cô ta dịu đi nhờ nụ cười, nhưng nụ cười mới buồn bã làm sao! Anh ta tiếp tục nói, giọng khẩn cầu đầy âu yếm: “Em không được buồn, Clotilde. Em không có lý do gì mà buồn.”

Cô ta chìa đôi bàn tay trắng muốt, thanh tú ra, trang nghiêm nói: “Có đấy, Maxime. Hễ em trông thấy đôi bàn tay này, em lại buồn.”

“Tại sao?”

“Tại vì chúng đã vấy máu.”

“Thôi nào! Đừng nghĩ về việc đó!” Lupin kêu lên. “Cái chết đó là chuyện đã qua rồi. Đừng khơi gợi lại nữa.”

Và Lupin hôn lên đôi bàn tay dài, thanh tú, còn Clotilde thì đăm đắm nhìn anh ta với nụ cười đã tươi tắn hơn, như thể mỗi nụ hôn có tác dụng xóa nhòa đi một chút cái ký ức đáng sợ.

“Anh phải yêu em, Maxime. Anh phải, bởi không người con gái nào yêu anh bằng em yêu anh đâu. Vì anh, em đã làm nhiều việc, không vì anh ra lệnh hay yêu cầu, mà vì sự phục tùng những ước vọng thầm kín của anh. Em đã làm các việc mà ý chí và lương tâm em ghê tởm, nhưng có thứ sức mạnh bí ẩn nào đấy khiến em chẳng thể cưỡng được. Những gì em làm, em làm một cách máy móc, chẳng chủ tâm, vì nó có ích đối với anh, vì anh mong muốn… và ngày mai em lại sẵn sàng làm… luôn luôn sẵn sàng.”

“Ôi, Clotilde.” Lupin nói với vẻ cay đắng. “Tại sao anh lại lôi kéo em vào cái cuộc đời đầy phiêu lưu mạo hiểm của anh? Anh đáng lẽ vẫn phải là Maxime Bermond em yêu năm năm trước, và đừng để cho em biết… cái con người kia của anh.”

Clotilde hạ giọng thầm thì: “Em cũng yêu cái con người kia, em không có gì nuối tiếc cả.”

“Có, em có nuối tiếc cuộc đời ngày trước, cuộc đời vui vẻ, thoải mái em từng sống.”

“Em không có gì nuối tiếc khi anh đang bên em đây.” Clotilde nói với vẻ say đắm. “Mọi lỗi lầm, mọi tội ác biến mất khi em trông thấy anh. Khi anh vắng mặt, em có thể đau đớn, khóc lóc, và khiếp sợ những gì em đã làm. Nhưng anh xuất hiện, tất cả được lãng quên hết. Tình yêu của anh xóa sạch mọi điều. Và em lại hạnh phúc… Nhưng anh phải yêu em!”

“Anh không yêu em do bắt buộc, Clotilde. Anh yêu em đơn giản vì… anh yêu em.”

“Anh chắc chắn thế chứ?”

“Anh chắc chắn với tình yêu của bản thân anh cũng như với việc anh thuộc về em mà. Chỉ có điều cuộc đời anh quá sôi nổi, quá náo động, anh chẳng thể bên em nhiều như ngay lúc này anh đang mong muốn.”

“Sao thế? Lại một mối nguy hiểm mới ư? Nói cho em nghe đi!”

“Ổ! Không có gì nghiêm trọng. Chỉ là…”

“Chỉ là sao?” Clotilde hỏi.

“Ồ, ông ta đang bám theo dấu vết bọn anh.”

“Ai cơ? Herlock Sholmès ư?”

“Phải, ông ta là người đã lôi Ganimard vào vụ việc ở nhà hàng Hungary. Ông ta là người đã yêu cầu hai tay cảnh sát gác ngôi nhà trên đường Chalgrin. Anh có bằng chứng chứng tỏ điều này. Sáng hôm nay Ganimard đã khám xét ngôi nhà và Sholmès đi cùng ông ta. Chưa kể là…”

“Chưa kể là sao?”

“À, còn một việc nữa. Một trong số những người của bọn anh đã mất tích.”

“Ai cơ?”

“Jeanniot.”

“Lão gác cửa ấy à?”

“Phải.”

“Sao, em bảo lão sáng hôm nay tới đường Chalgrin nhặt những viên ngọc hồng lựu bị rơi khỏi chiếc trâm gài đầu của em.”

“Thế thì chắc chắn Sholmès bắt lão rồi.”

“Không, những viên ngọc hồng lựu vẫn được đưa đến cho thợ kim hoàn đường La Paix.”

“Vậy chuyện gì đã xảy ra với lão nhỉ?”

“Ôi! Maxime, em sợ.”

“Không có gì phải sợ, nhưng anh thú nhận rằng tình hình hiện rất nghiêm trọng. Ông ta đã biết đến đâu rồi? Ông ta đang ẩn mình chỗ nào? Sự đơn độc là lá bài mạnh của ông ta. Anh không với tới ông ta được.”

“Anh định làm sao?”

“Hành động một cách hết sức thận trọng, Clotilde. Dạo trước, anh đã có ý định chuyển chỗ ở tới nơi an toàn hơn, và việc Sholmès xuất hiện hối thúc anh ngay lập tức thực hiện ý định này. Khi một người như vậy bám theo dấu vết mình, mình phải chuẩn bị tinh thần cho khả năng xấu nhất. Chà, anh đang chuẩn bị đây. Ngày kia, thứ Tư, anh sẽ chuyển chỗ ở. Đến trưa là mọi việc phải hoàn tất. Hai giờ, anh sẽ rời khỏi chỗ cũ, sau khi đã xóa sạch những dấu vết cuối cùng của bọn anh ở đó, cũng không đơn giản đâu. Từ giờ tới lúc ấy…”

“Ôi!”

“Từ giờ tới lúc ấy, chúng ta không được gặp nhau và em không được để ai trông thấy, Clotilde. Đừng đi ra ngoài. Anh không lo sợ cho bản thân anh, nhưng anh lo sợ cho em.”

“Viên thám tử người Anh không động đến em được đâu.”

“Anh không chắc chắn về điều đó. Ông ta là người nguy hiểm. Hôm qua, anh đến đây lục soát cái tủ đựng giấy tờ, hồ sơ cũ của cha em. Nguy hiểm nằm ở cái tủ đó. Nguy hiểm nằm ở khắp nơi. Anh có cảm giác ông ta đang theo dõi chúng ta, đang siết cái lưới xung quanh chúng ta lại mỗi lúc một chặt. Nó là một trong số những linh cảm chưa bao giờ đánh lừa anh.”

“Nếu thể thì, Maxime, hãy đi đi, và đừng suy nghĩ về việc em khóc nữa. Em sẽ dũng cảm, sẽ kiên nhẫn đợi chờ cho tới lúc nguy hiểm qua đi. Adieu, Maxime.”

Họ ôm nhau một lúc, cái ôm âu yếm cuối cùng. Và chính Clotilde đã dịu dàng đẩy Lupin ra khỏi phòng. Sholmès có thể nghe thấy tiếng họ vẳng lại đằng xa xa.

Sự đòi hỏi của hoàn cảnh và sự cấp bách phải kết thúc điều tra khiến Sholmès quyết định khám xét ngôi nhà mà ông ta lọt vào. Ông ta đi ngang qua khuê phòng của Clotilde ra một hành lang, cuối hành lang này có cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Ông ta sắp sửa theo cầu thang đi xuống thì nghe thấy tiếng nói ở phía dưới, nên ông ta thay đổi lộ trình. Ông ta cứ đi theo hành lang, một hành lang hình tròn, và phát hiện được một cầu thang khác, ông ta đi xuống, bỗng thấy xung quanh có vẻ quen thuộc. Ông ta đi qua một cái cửa đang không khép hẳn, bước vào một căn phòng lớn hình tròn. Đó là thư viện của ông Destange.

“A! Tuyệt vời!” Sholmès bật thốt. “Bây giờ thì mình hiểu hết tất cả rồi. Khuê phòng của tiểu thư Clotilde, Tiểu thư Tóc vàng, thông sang một căn phòng trong ngôi nhà bên cạnh, và ngôi nhà đó không quay mặt ra quảng trường Malesherbes, mà quay mặt ra con phố kế bên, phố Montchanin, nếu mình nhớ đúng tên… Và bây giờ thì mình hiểu bằng cách nào Clotilde Destange gặp được người yêu, tuy nhiên vẫn tạo ra ấn tượng là cô ta luôn luôn ở nhà. Mình cũng hiểu bằng cách nào Arsène Lupin có thể bí ẩn xuất hiện trên bao lơn tối hôm qua. A! Hẳn phải có một lối khác thông giữa thư viện và căn phòng bên cạnh. Thêm một ngôi nhà đầy những lối tối tăm! Và chắc chắn Lucien Destange lại là người thiết kế… Mình nên tận dụng cơ hội này xem xét các giấy tờ trong chiếc tủ kia, mình có lẽ sẽ biết được địa điểm những ngôi nhà khác với các lối đi bí mật do ông Destange xây dựng.”

Sholmès lên trên bao lơn, nấp đằng sau những tấm rèm. Ông ta ở đấy mãi tới khuya. Cuối cùng thì một người đầy tớ cũng vào tắt các bóng đèn điện. Một tiếng đồng hồ sau, viên thám tử Anh quốc, nhờ ánh sáng ngọn đèn pin soi đường, tiến đến chỗ chiếc tủ. Đúng như ông ta phỏng đoán, chiếc tủ đựng đầy giấy tờ cũ, các bản thiết kế, tài liệu kỹ thuật, và hàng tập sao kê tài khoản ngân hàng. Cũng có cả một loạt sổ sách, được sắp xếp theo thứ tự ngày tháng, và Sholmès lựa chọn những cuốn sổ mới nhất, rà mục lục tìm kiếm cái tên Harmingeat. Ông ta tìm thấy nó trong một cuốn sổ, trang 63. Giở trang đó ra, ông ta đọc: Harmingeat, số 40 đường Chalgrin. Tiếp theo là mô tả chi tiết việc xây dựng, cùng với việc lắp đặt một chiếc lò sưởi trong ngôi nhà. Và ai đó đã ghi bên lề: Xem sao kê tài khoản M.B.

“A! Mình đã nghĩ như thế.” Sholmès nói. “Tài khoản M.B. là tài khoản mình muốn xem. Từ đó mình sẽ biết được nơi ở thực sự của ông Lupin.”

Hết đêm, Sholmès mới tìm thấy các sao kê tài khoản quan trọng này. Nó bao gồm mười sáu trang, một trang là những công việc làm cho ông Harmingeat ở đường Chalgrin. Một trang khác là những công việc làm cho ông Vatinel, chủ nhân ngôi nhà số 25 đường Clapeyron. Một trang khác được dành cho Nam tước d’Hautrec, số 134 đại lộ Henri-Martin. Một trang khác được dành cho lâu đài Crozon. Và mười một trang khác nữa thuộc về nhiều chủ nhà khác ở Paris.

Sholmès lập danh sách mười một cái tên và địa chỉ ấy. Rồi ông ta trả tập sao kê về chỗ cũ, mở cửa sổ, nhảy ra con phố vắng tanh vắng ngắt, đóng các cánh chớp lại sau lưng mình.

Về đến căn phòng khách sạn, ông ta châm một tẩu thuốc lá với tất cả sự long trọng đã trở thành thói quen, và giữa đám khói mù mịt, ông ta nghiên cứu xem có thể suy luận được điều gì từ tài khoản của M.B., hay, nói cách khác, từ tài khoản của Maxime Bermond, biệt hiệu Arsène Lupin.

Tám giờ, Sholmès gửi lời nhắn sau đây cho Ganimard:

Tôi nghĩ sáng hôm nay tôi sẽ ghé qua đường Pergolèse, và sẽ cho ông biết về một kẻ mà việc bắt giữ kẻ này là tối quan trọng. Bất luận trong trường hợp nào, ông cũng hãy có mặt tại nhà từ đêm hôm nay đến trưa ngày mai và bố trí sẵn sàng ít nhất ba mươi nhân viên.”

Rồi ông ta thuê một chiếc xe hơi đang đỗ ngoài đại lộ, lựa chọn chiếc xe có người tài xế trông tốt bụng nhưng không khôn ngoan, yêu cầu anh ta lái tới quảng trường Malesherbes, và đỗ cách nhà ông Destange độ ba mươi mét.

“Anh bạn, hãy đóng cửa xe lại.” Sholmès bảo người tài xế. “Dựng cổ áo khoác lên, vì gió lạnh lắm đấy, và hãy kiên nhẫn chờ đợi. Sau một tiếng rưỡi đồng hồ, hãy cho xe nổ máy. Khi tôi quay lại, chúng ta sẽ đến đường Pergolèse.”

Trong lúc bước qua các bậc thềm để đi lên cửa của ngôi nhà, tâm trí Sholmès xuất hiện một nỗi ngờ vực. Liệu ông ta có sai lầm không khi dành thời gian giải quyết chuyện Tiểu thư Tóc vàng, trong khi Arsène Lupin đang chuẩn bị thay đổi chỗ ở? Liệu tập trung vào tìm kiếm nơi tá túc của kẻ thù trong số mười một ngôi nhà kia có phải việc cần làm hơn hay không?

“Ồ!” Sholmès kêu lên. “Khi Tiểu thư Tóc vàng đã nằm trong tay mình, mình sẽ làm chủ được tình thế.”

Và ông ta bấm chuông.

Ông Destange đã ở trong thư viện. Họ mới làm việc được mấy phút thì Clotilde bước vào, chào cha, sang phòng khách bên cạnh đó, ngồi xuống viết lách. Từ chỗ mình, Sholmès có thể trông thấy cô ta ngồi khom lưng bên bàn, và chốc chốc lại đắm chìm trong suy nghĩ. Không lâu sau, ông ta cầm lên một cuốn sách, nói với ông Destange: “Đây là cuốn sách tiểu thư Destange bảo tôi mang sang cho cô khi tìm thấy.”

Sholmès bước vào căn phòng khách nhỏ, đứng trước Clotilde theo cái cách khiến cha cô ta không trông thấy cô ta được. Ông ta nói: “Tôi là Stickmann, thư ký mới của cha cô.”

“Ồ!” Clotilde chẳng buồn nhúc nhích, đáp lời. “Cha tôi đã đổi thư ký! Tôi không biết đấy.”

“Vâng, thưa tiểu thư, và tôi muốn nói chuyện với tiểu thư.”

“Thưa ông, xin mời ông ngồi. Tôi xong rồi đây.”

Clotilde thêm mấy chữ vào bức thư, ký tên, cho vào phong bì, gắn xi, cất các thứ giấy bút, gọi điện, nói chuyện với thợ may, bảo thợ may gấp rút hoàn thành một chiếc váy dài để đi du lịch, vì cô ta cần có nó ngay lập tức. Rồi, quay sang Sholmès, cô ta nói: “Tôi sẵn sàng nghe ông đây, thưa ông. Nhưng ông không muốn trao đổi trước mặt cha tôi ư? Như thế chẳng hay hơn ư?”

“Không, thưa tiểu thư. Và xin cô, cô đừng cao giọng. Ông Destange không nghe thấy cuộc chuyện trò giữa chúng ta thì hay hơn.”

“Hay hơn cho ai?”

“Cho cô, thưa cô.”

“Tôi không thể bằng lòng trao đổi với ông những điều mà cha tôi có lẽ sẽ không được biết.”

“Nhưng cô phải bằng lòng. Đó là mệnh lệnh.”

Cả hai cùng đứng lên, mắt soi vào mắt. Clotilde bảo Sholmès: “Thưa ông, ông nói đi.”

Vẫn đứng, ông ta bắt đầu: “Mong cô tha lỗi nếu tôi có nhầm lẫn ở một số điểm thứ yếu nào đó. Tuy nhiên, tôi xin đảm bảo rằng những tuyên bố của tôi về đại thể là chính xác.”

“Thưa ông, chúng ta không bỏ qua được những lời rào trước đón sau này hay sao? Liệu có cần thiết phải như thế?”

Sholmès cảm thấy người phụ nữ trẻ đang sẵn sàng phòng vệ, nên ông ta đáp: “Được thôi, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề. Năm năm trước, cha cô làm quen với một thanh niên tên là Maxime Bermond, người tự giới thiệu mình là chủ thầu xây dựng hay kiến trúc sư gì đó, tôi không chắc chắn lắm nhưng đại loại là nghề này hoặc nghề kia. Ông Destange đã nảy sinh thiện cảm với chàng thanh niên, và vì tình trạng sức khỏe buộc ông ấy rút lui khỏi chuyện làm ăn bận rộn, ông ấy tin tưởng giao cho ông Bermond thực hiện một số hợp đồng ông ấy nhận được từ một số khách hàng cũ và xem ra ông Bermond hoàn toàn có khả năng đáp ứng việc này.”

Herlock Sholmès ngừng lại. Ông ta thấy cô gái dường như xanh xao hơn. Tuy nhiên, chẳng có lấy một chút run rẩy nào trong giọng cô ta khi cô ta nói: “Thưa ông, tôi không hề biết tới cái hoàn cảnh ông đang đề cập, và tôi không thấy lý do tại sao tôi phải quan tâm.”

“Lý do là, thưa tiểu thư, cô biết, cũng y như tôi biết, Maxime Bermond còn được gọi là Arsène Lupin.”

Clotilde cười to, nói: “Phi lý! Arsène Lupin ư? Maxime Bermond là Arsène Lupin! Ồ! Không! Không thể nào!”

“Tôi có cái vinh dự được thông báo cho cô biết thực tế đó, và vì cô không chịu hiểu ý tôi, tôi xin thông báo thêm rằng Arsène Lupin đã tìm thấy trong ngôi nhà này một người bạn còn hơn cả một người bạn và một kẻ tòng phạm, tận tâm tận lực vì anh ta một cách thiết tha, mù quáng.”

Không biểu lộ chút xúc động nào, hay ít nhất cũng gần như không biểu lộ chút xúc động nào, tới mức Sholmès phải sửng sốt trước sự tự chủ của Clotilde, cô ta tuyên bố: “Tôi không hiểu mục đích của ông, thưa ông, và tôi không quan tâm, nhưng tôi yêu cầu ông không tiếp tục nói nữa, đồng thời rời khỏi ngôi nhà này.”

“Tôi không có ý định buộc cô chịu đựng sự hiện diện của tôi.” Sholmès đáp, với vẻ điềm tĩnh không kém. “Nhưng tôi sẽ không rời khỏi ngôi nhà này một mình.”

“Ai sẽ rời khỏi ngôi nhà này cùng ông vậy, thưa ông?”

“Cô.”

“Nếu…”

“Vâng, thưa tiểu thư, chúng ta sẽ cùng rời khỏi ngôi nhà này, và cô sẽ đi theo tôi không một lời phản đối.”

Điều lạ lùng trong cuộc hỏi đáp đang diễn ra là cả hai địch thủ đều hoàn toàn điềm tĩnh. Nó trông không có vẻ gì là cuộc đấu tay đôi không khoan nhượng giữa hai ý chí đầy sức mạnh, mà, nếu chỉ đánh giá qua thái độ bề ngoài và giọng nói của họ, người ta hẳn sẽ nghĩ không có gì nghiêm trọng hơn một cuộc tranh luận lịch sự về một chủ đề vô thưởng vô phạt nào đó.

Clotilde lại ngồi xuống, không buồn trả lời cái ý cuối cùng của Herlock Sholmès, chỉ khẽ nhún vai. Sholmès nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Bây giờ là mười rưỡi. Năm phút nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây.”

“Có lẽ…”

“Bằng không, tôi sẽ gặp ông Destange, nói với ông ấy…”

“Điều gì?”

“Sự thật. Tôi sẽ cho ông ấy biết về cuộc đời tội lỗi của Maxime Bermond, và tôi sẽ cho ông ấy biết về cuộc đời hai mặt của kẻ tòng phạm.”

“Của kẻ tòng phạm?”

“Phải, người con gái được gọi là Tiểu thư Tóc vàng, người con gái trước đây tóc vàng.”

“Ông sẽ đưa những chứng cứ nào ra cho ông ấy?”

“Tôi sẽ dẫn ông ấy đến đường Chalgrin, và cho ông ấy xem cái lối bí mật giữa ngôi nhà số 40 với ngôi nhà số 42 mà Arsène Lupin, trong lúc thực hiện công việc được giao, đã yêu cầu công nhân làm, cái lối mà hai đêm trước cô và anh ta vừa sử dụng.”

“Ồ!”

“Rồi tôi sẽ dẫn ông Destange tới ngôi nhà của ông Detinan. Chúng tôi sẽ đi xuống theo cầu thang dành cho người hầu mà cô và Arsène Lupin sử dụng để trốn thoát khỏi Ganimard. Chúng tôi sẽ cùng nhau khám xét cái lối thông sang ngôi nhà bên cạnh, ngôi nhà quay mặt ra đại lộ Batignolles chứ không quay mặt ra đường Clapeyron.”

“Ồ!”

“Tôi sẽ dẫn ông Destange tới lâu đài Crozon, và ông ấy, người hiểu bản chất công việc trùng tu do Arsène Lupin thực hiện, sẽ dễ dàng khám phá ra các lối bí mật mà anh ta bảo công nhân làm. Từ đó người ta sẽ chứng minh rằng các lối bí mật ấy cho phép Tiểu thư Tóc vàng ban đêm lọt vào phòng bà Bá tước đánh cắp viên kim cương xanh để ở trên bệ lò sưởi, và, hai tuần sau, bằng cách thức tương tự, lọt vào phòng ông Bleichen, giấu viên kim cương vào chai thuốc đánh răng của ông ta. Một hành động thật lạ lùng, tôi xin thú thực. Có lẽ là một sự trả thù của phụ nữ, tôi cũng không biết, và không quan tâm.”

“Ồ!”

“Sau đó…” Herlock Sholmès nói, giọng nghiêm trang hơn. “Tôi sẽ dẫn ông Destange đến số 134 đại lộ Henri-Martin, và chúng ta sẽ biết cái cách Nam tước d’Hautrec bị…”

“Không, không, ông im đi.” Cô gái lắp bắp, đột ngột trở nên khiếp sợ. “Tôi cấm ông!… Ông dám bảo là tôi ư… ông buộc tội tôi ư?”

“Tôi buộc tội cô đã giết chết Nam tước d’Hautrec.”

“Không, không, đó là sự dối trá.”

“Cô đã giết chết Nam tước d’Hautrec, thưa tiểu thư. Cô đã phục vụ ông ấy dưới cái tên Antoinette Bréhat, nhằm mục đích đánh cắp viên kim cương, và cô đã giết chết ông ấy.”

“Thưa ông, ông đừng nói nữa.” Clotilde khẩn cầu. “Vì ông đã biết nhiều như thế rồi, ông tất biết tôi không sát hại ông Nam tước.”

“Thưa tiểu thư, tôi không bảo là cô sát hại ông Nam tước. Nam tước d’Hautrec thi thoảng lại lên cơn điên mà chỉ có xơ Auguste kiềm chế được. Chính bà ấy nói với tôi điều này. Khi bà ấy vắng mặt, ông ta hẳn đã tấn công cô, và trong lúc chiến đấu với ông ta, cô đã đánh chết ông ta để cứu mạng mình. Hoảng sợ trước tình huống quá kinh khủng, cô đã bấm chuông và bỏ chạy mà thậm chí chưa kịp lấy viên kim cương ở ngón tay nạn nhân. Mấy phút sau, cô quay lại cùng một trong những kẻ đồng lõa của Arsène Lupin, một đầy tớ ở ngôi nhà bên cạnh, cô đặt ông Nam tước lên giường, cô dọn dẹp căn phòng gọn ghẽ, nhưng cô sợ chẳng dám lấy viên kim cương. Nào, tôi vừa thuật lại cho cô những gì đã xảy ra đêm hôm ấy. Tôi nhắc lại, cô không cố ý sát hại ông Nam tước, nhưng ông ta đã chết dưới bàn tay cô.”

Clotilde bắt chéo hai bàn tay, áp chặt vào trán một lúc lâu, những ngón tay thon dài, trắng muốt, thanh tú. Cuối cùng, những ngón tay lơi ra, cô ta nói, giọng thấm đẫm đau khổ: “Và ông có ý định cho cha tôi biết tất cả?”

“Phải, và tôi sẽ cho ông ấy biết tôi đã có các nhân chứng bao gồm: cô Gerbois – người sẽ nhận ra Tiểu thư Tóc vàng, xơ Auguste – người sẽ nhận ra Antoinette Bréhat, bà Bá tước Crozon – người sẽ nhận ra phu nhân de Réal. Đó là những gì tôi sẽ cho ông ấy biết.”

“Ông sẽ không dám làm như thế.” Clotilde nói, lấy lại được sự tự chủ khi mối hiểm họa đã kề cận.

Sholmès đứng dậy, bước một bước về phía thư viện. Clotilde ngăn ông ta lại: “Hẵng khoan, thưa ông.”

Cô ta dừng lại, nghĩ ngợi một chút, rồi, hoàn toàn làm chủ tình thế, cô ta nói: “Ông là Herlock Sholmès.”

“Phải.”

“Ông muốn gì ở tôi?”

“Tôi muốn gì ư? Tôi đang đấu với Arsène Lupin, và tôi phải thắng. Cuộc đấu giờ đây đang lên đến cao trào, và tôi nghĩ một con tin có giá trị như cô sẽ tạo lợi thế rất lớn cho tôi trước đối thủ. Vì thế, thưa cô, cô sẽ đi theo tôi. Tôi sẽ giao cô cho một trong những người bạn của tôi. Cô sẽ được trao trả tự do ngay sau khi cuộc đấu kết thúc.”

“Chỉ thế thôi?”

“Chỉ thế thôi. Tôi không thuộc lực lượng cảnh sát nước này, và do đó, tôi không nghĩ tôi có nghĩa vụ… bắt cô.”

Clotilde xem ra đã đi tới quyết định… tuy nhiên, cô ta còn tạm chần chừ. Cô ta nhắm mắt lại, để tập trung suy nghĩ tốt hơn. Sholmès ngạc nhiên nhìn cô ta. Lúc bấy giờ, cô ta trông thật thanh thản và dường như thờ ơ với những nguy hiểm đang đe dọa mình. Sholmès nghĩ: Cô ta có nghĩ là cô ta đang gặp nguy hiểm không? Chắc không, vì Lupin luôn luôn bảo vệ cô ta. Cô ta tin tưởng ở anh ta. Cô ta tin tưởng rằng Lupin có quyền lực tuyệt đối và không bao giờ sai lầm.

“Thưa tiểu thư.” Sholmès nói. “Tôi đã bảo năm phút nữa chúng ta sẽ rời khỏi đây. Năm phút đó sắp sửa hết rồi.”

“Thưa ông, ông có thể cho phép tôi trở về phòng mình lấy một số thứ cần thiết không?”

“Đương nhiên, thưa tiểu thư, và tôi sẽ chờ cô trên đường Montchanin. Jeanniot – lão gác cửa – là một người bạn của tôi.”

“A! Ông biết…” Clotilde nói, tỏ ra lo lắng rõ ràng.

“Tôi biết nhiều việc lắm.”

“Được rồi. Tôi sẽ rung chuông gọi người hầu gái.”

Người hầu gái mang cho Clotilde mũ và áo khoác. Rồi Sholmès bảo: “Cô nên nói với ông Destange lý do nào đấy để chúng ta đi ra ngoài, và nếu có thể, hãy nghĩ lý do để cô đi vắng vài ngày.”

“Việc ấy chẳng cần thiết. Tôi sẽ sớm trở về thôi.”

Người nọ nhìn người kia với ánh mắt thách thức, và dành cho nhau cái cười đầy mỉa mai.

“Cô mới tin tưởng ở anh ta làm sao!” Sholmès nói.

“Tuyệt đối tin tưởng.”

“Anh ta làm việc gì cũng tốt, phải không? Anh ta đã đảm nhận việc gì là thành công việc đó. Và anh ta có làm gì đi nữa thì cô vẫn luôn luôn tán thành, hợp tác.”

“Tôi yêu anh ấy.” Clotilde nói, giọng thoáng thiết tha.

“Và cô nghĩ anh ta sẽ cứu cô?”

Clotilde nhún vai, rồi đi tới chỗ cha mình, cô ta nói: “Con sẽ lấy mất ông Stickmann của cha. Con và ông ấy định đến Thư viện Quốc gia.”

“Con về nhà ăn trưa chứ?”

“Có lẽ… mà không, con nghĩ là con không về… nhưng cha đừng lo lắng nhé.”

Rồi Clotilde nói với Sholmès, giọng mạnh mẽ: “Thưa ông, tôi xin sẵn sàng giúp đỡ ông.”

“Hoàn toàn sẵn sàng?”

“Hoàn toàn.”

“Tôi cảnh báo với cô rằng nếu cô cố gắng tẩu thoát, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt cô. Đừng quên Tiểu thư Tóc vàng được tạm tha vì đã cam kết.”

“Tôi xin lấy danh dự mà nói với ông tôi sẽ không có gắng tẩu thoát.”

“Tôi tin tưởng ở cô. Nào, chúng ta đi thôi nào.”

Họ cùng nhau rời khỏi ngôi nhà, đúng như Sholmès đã báo trước.

Chiếc xe hơi đợi Sholmès ở chỗ ông ta đã xuống. Khi họ tiến đến gần, ông ta có thể nghe thấy tiếng động cơ nổ ầm ầm. Ông ta mở cửa xe, bảo Clotilde ngồi vào, còn mình ngồi vào ghế bên cạnh cô ta. Chiếc xe ngay lập tức lăn bánh, chạy theo các đại lộ ngoại vi, đại lộ Hoche và đại lộ Grande-Armée. Sholmès tính toán kế hoạch hành động. Ông ta nghĩ: “Ganimard đang ở nhà. Mình sẽ để cô gái này cho ông ta coi. Mình có nên nói với ông ta cô ta là ai không? Không, ông ta sẽ ngay lập tức tống cô ta vào tù, và như thế thì mọi việc hỏng bét. Khi ở một mình, mình có thể tra cứu các địa chỉ lấy được từ sao kê tài khoản của M.B, tìm ra các địa điểm trên thực tế. Đêm nay, hoặc cùng lắm sáng ngày mai, mình sẽ đi gặp Ganimard, như đã thỏa thuận, giao Arsène Lupin và toàn bộ băng đảng của hắn cho ông ta.”

Sholmès sung sướng xoa tay trước ý nghĩ rằng cuộc đấu với Lupin đang sắp sửa kết thúc, và ông ta không trông thấy có chướng ngại vật ghê gớm nào cản trở việc ông ta thành công. Và, không cưỡng được ý muốn trút bớt cảm xúc, một ý muốn vốn hiếm khi xuất hiện trong ông ta, ông ta thốt lên: “Xin lỗi, thưa tiểu thư, nếu tôi không giấu giếm được sự hài lòng và sung sướng. Cuộc chiến đấu này là cuộc chiến đấu đầy gian nan, và vì thế, thắng lợi lại càng khiến tôi thấy thích thú.”

“Thưa ông, một thắng lợi đích thực, một thắng lợi mà ông hoàn toàn có quyền tự hào.”

“Cảm ơn. Nhưng chúng ta đang đi đâu đây? Hắn là người tài xế đã hiểu nhầm lời tôi rồi.”

Lúc đó, họ đang rời khỏi Paris qua cổng Neuilly. Thật lạ, vì đường Pergolèse có ở bên ngoài các bức tường thành đầu. Sholmès kéo kính cửa sổ xuống, bảo: “Anh lái xe, anh nhầm rồi… Đường Pergolèse!”

Người đàn ông không trả lời. Sholmès to giọng hơn, nhắc lại: “Tôi đã bảo anh đi đến đường Pergolèse.”

Người đàn ông vẫn chẳng trả lời.

“Ồ! Anh điếc rồi, anh bạn. Hay anh ta cố ý? Chúng ta đang nhầm lẫn lớn quá… Đường Pergolèse!… Vòng lại ngay!… Đường Pergolèse!”

Người lái xe không tỏ vẻ gì là nghe thấy mệnh lệnh đó. Viên thám tử Anh quốc sốt ruột bực bội. Ông ta nhìn Clotilde, đôi môi cô ta nở một nụ cười bí hiểm.

“Tại sao cô cười?” Sholmès hỏi. “Đây là nhầm lẫn đáng xấu hổ, nhưng nó không giúp gì được cho cô đâu.”

“Đương nhiên rồi.” Clotilde đáp.

Rồi một ý nghĩ xuất hiện. Sholmès nhổm dậy, nhìn săm soi người tài xế. Hai vai anh ta không rộng như lúc trước, tác phong anh ta không cứng nhắc, máy móc như lúc trước. Mồ hôi lạnh toát túa ướt trán ông ta, đôi bàn tay ông ta siết chặt lại với nỗi khiếp sợ đột ngột, khi tâm trí ông ta chắc chắn rằng người tài xế chính là Arsène Lupin.

“Chà, ông Sholmès, ông thấy chuyến đi ngắn ngủi của chúng ta thế nào?”

“Thú vị, thưa anh, thực sự thú vị.”

Việc thốt ra mấy lời đơn giản mà không run rẩy, hoặc không để lộ nỗi xúc động trong giọng nói, đối với ông ta chưa bao giờ lại khó khăn đến thế. Nhưng, như một dạng phản ứng, nỗi căm hờn, giận dữ nhanh chóng cuốn phăng các giới hạn của nó, khuất phục sự tự chủ ở ông ta, và ông ta bất ngờ rút phắt khẩu súng lục ra, chĩa vào tiểu thư Destange.

“Lupin, dừng lại, ngay phút này, ngay giây này, bằng không, tôi sẽ bắn cô ta.”

“Tôi khuyên ông nhắm vào gò má nếu ông muốn bắn trúng thái dương.” Lupin nói mà chẳng ngoảnh đầu.

“Maxime, đừng chạy nhanh như thế.” Clotilde nhắc. “Lòng đường thì trơn, còn em vốn rất nhát.”

Cô ta mỉm cười, nhìn chằm chằm xuống lòng đường mà chiếc xe đang phóng với tốc độ khủng khiếp trên đó.

“Bảo anh ta dừng lại! Bảo anh ta dừng lại!” Sholmès nói với Clotilde, tức tối điên cuồng. “Ta cảnh báo cho cô biết rằng ta sẽ liều mạng.”

Nòng súng cọ cọ vào những món tóc quăn gợn sóng của cô ta. Cô ta đáp với vẻ điềm tĩnh: “Maxime khinh suất thế đấy. Anh ấy đang phóng rất nhanh, tôi thực sự sợ sẽ xảy ra tai nạn.”

Sholmès nhét lại khẩu súng vào túi áo khoác và chộp lấy tay nắm cửa, y như để nhảy ra, bất chấp sự ngu xuẩn của hành động đó. Clotilde bảo ông ta: “Thưa ông, ông cẩn thận, có một chiếc xe hơi chạy đằng sau chúng ta.”

Sholmès nhoài người ra xem. Có một chiếc xe hơi chạy đằng sau, một chiếc xe to lớn, diện mạo ghê gớm, mũi xe sắc cạnh, thân xe đỏ bầm màu máu, chở bốn gã đàn ông mặc áo khoác lông.

“A! Mình được bảo vệ chặt chẽ quá.” Sholmès nghĩ. “Mình nên kiên nhẫn thôi.”

Ông ta khoanh hai tay trước ngực với vẻ phục tùng đầy kiêu hãnh, cái vẻ hay gặp ở các anh hùng khi số phận quay ra chống lại họ. Và trong lúc chiếc xe vượt sông Seine, lao qua khu Suresnes, khu Rueil, khu Chatou, im lìm, cam chịu, kiềm chế hành động cũng như cảm xúc, ông ta cố gắng giải thích cho đến lúc vừa ý, rằng nhờ phép màu nào mà Arsène Lupin thế chỗ được người tài xế. Không thể có chuyện người tài xế trông lương thiện ông ta đã lựa chọn ban sáng lại là đồng đảng của Arsène Lupin đỗ sẵn ở đó. Tuy nhiên, Arsène Lupin ắt phải được cảnh báo theo cái cách nào đấy, và sự cảnh báo ắt phải được đưa ra sau khi Sholmès tiếp cận Clotilde tại nhà, vì không ai có thể nghi ngờ về kế hoạch của ông ta trước thời điểm đó. Tuy nhiên, kể từ thời điểm đó, ông ta không hề rời mắt khỏi Clotilde.

Rồi một ý nghĩ bỗng ập tới: Cuộc điện thoại mà Clotilde gọi cho thợ may. Bây giờ thì ông ta thấy tất cả đã rõ ràng. Thậm chí khi ông ta chưa nói chuyện gì với cô ta, chỉ riêng việc thư ký mới của ông Destange đề nghị nói chuyện đã làm cho cô ta phát hiện ra nguy hiểm rồi, nghi ngờ cái tên cũng như mục đích của người khách, và, bình tĩnh, tự nhiên, như thể thực hiện một việc thường ngày, cô ta đã gọi Arsène Lupin đến tương trợ, thông qua những ám hiệu được thỏa thuận từ trước.

Arsène Lupin đến và thế chỗ người tài xế kia bằng cách nào chẳng còn là vấn đề quan trọng lắm nữa. Sholmès bị tác động mạnh, thậm chí tới mức nguôi ngoai cơn giận, khi mường tượng lại cái tình huống mà một cô gái bình thường, một người tình, thực sự là thế, đã làm chủ được thần kinh của mình, kiểm soát được nét mặt, che đậy được ánh mắt, và đã hoàn toàn đánh lừa được viên thám tử đầy khôn ngoan sắc sảo Herlock Sholmès. Thật khó khăn làm sao để khuất phục một đối thủ được những kẻ đồng lõa như thê giúp đỡ, một đối thủ mà, chỉ với sức ảnh hưởng của mình, khiến một cô gái trở nên biết bao can đảm, mạnh mẽ.

Họ vượt sông Seine và leo lên đồi Saint-Germain, nhưng, đi qua thị trấn đó khoảng năm trăm mét, chiếc xe hơi giảm tốc độ. Chiếc xe đằng sau phóng nhanh hơn, và hai chiếc dừng lại cạnh nhau. Xung quanh vắng tanh vắng ngắt.

“Ông Sholmès.” Lupin nói. “Làm ơn sang chiếc xe kia. Chiếc xe chúng ta đang đi thực sự rất chậm.”

“Thật à?” Sholmès đáp với vẻ điềm tĩnh, ý thức rằng ông ta chẳng có sự lựa chọn nào khác.

“Tôi cũng xin phép được cho ông mượn một chiếc áo khoác lông, vì chúng ta sẽ di chuyển khá nhanh mà trời hơi lạnh. Và ông hãy chấp nhận mấy miếng bánh kẹp, vì chưa biết lúc nào chúng ta mới ăn tối.”

Bốn người đàn ông từ chiếc xe kia bước xuống. Một trong số họ tiến đến, và, khi anh ta nhấc chiếc kính bảo hộ ra, Sholmès nhận ra người đàn ông mặc áo choàng dài ông ta đã trông thấy ở nhà hàng Hungary. Lupin bảo anh ta: “Anh hãy trả cho người tài xế chiếc xe tôi thuê của anh ta này. Anh ta đang đợi tại quán rượu đầu tiên bên tay phải theo chiều đi ngược lên trên đầu đường Legendre. Đưa thêm cho anh ta cho đủ một ngàn franc tôi đã hứa… À! Phải, làm ơn đưa chiếc kính bảo hộ của anh cho ông Sholmès.”

Lupin trao đổi một lát với tiểu thư Destange, rồi ngồi vào ghế lái và bắt đầu cho xe đi. Sholmès ngồi bên cạnh anh ta, một người của anh ta thì ngồi đằng sau Sholmès. Lupin không nói ngoa khi nói rằng chúng ta sẽ di chuyển khá nhanh. Ngay từ đầu, anh ta đã chạy với tốc độ nguy hiểm. Đường chân trời nhào vào họ, như thể chịu một lực hút bí ẩn, rồi ngay lập tức biến mất, y như bị nuốt chửng bởi một vực thẳm, mà trong cái vực thẳm ấy, vô số thứ khác như cây cối, nhà cửa, đồng ruộng, rừng rú, tất cả bị ào ào cuốn trôi bởi một cơn cuồng nộ và một dòng lũ đang sắp sửa đổ xuống thác.

Sholmès và Lupin không ai nói một lời nào. Trên đầu họ, lá của các cây dương kêu rào rào như sóng biển, nhịp nhàng theo khoảng cách đều đặn giữa các cây. Và các thị trấn lướt qua tựa các bóng ma: Manteo, Vernon, Gaillon. Hết quả đồi này tới quả đồi khác, từ Bon-Secours tới Canteleu, Rouen. Với khu vực ngoại ô, bến cảng, và hàng dặm cầu tàu, Rouen có vẻ giống một con phố lộn xộn vùng nông thôn. Rồi, Duclair, Caudebec, và Caux – một miền thôn quê mà họ lướt qua với tốc độ khủng khiếp, rồi Lillebonne, Quillebeuf. Bất thình lình, họ thấy mình đang bên bờ sông Seine, ở điểm tận cùng của một cầu tàu nhỏ. Bên cạnh cầu tàu là một chiếc thuyền buồm đi biển trông chắc chắn, ống khói đang nhả từng đụn khói đen kịt.

Chiếc xe hơi dừng bánh. Trong hai tiếng đồng hồ, họ đã đi hơn một trăm hai mươi dặm.

Một người đàn ông, mặc đồng phục màu xanh lam và đội mũ lưỡi trai viền vàng, tiến đến chào. Lupin bảo ông ta: “Tất cả đã sẵn sàng chưa, thuyền trưởng? Ông có nhận được điện tín không?”

“Có, tôi có nhận được.”

“Chiếc Chim Nhạn đã sẵn sàng chưa?”

“Rồi, thưa ông.”

“Nào, ông Sholmès.”

Viên thám tử Anh quốc nhìn xung quanh, trông thấy một nhóm người ngồi ở hàng hiên một quán cà phê, hơi do dự, rồi nhận ra rằng trước khi kêu gọi được sự giúp đỡ thì ông ta đã có thể bị túm lấy, khiêng lên thuyền, ném xuống hầm chứa, ông ta liền đi qua các tấm ván gỗ, theo Lupin vào buồng thuyền trưởng. Đó là một căn phòng khá lớn, sạch như lau như li, trông tươi vui với các chi tiết bằng gỗ quét véc-ni và các chi tiết bằng đồng bóng loáng. Lupin đóng cánh cửa, rồi quay sang Sholmès hỏi một cách đột ngột, gần như sỗ sàng: “Sao, ông biết những gì?”

“Tất cả.”

“Tất cả à? Nào, nói chính xác xem.”

Giọng Lupin chẳng còn cái vẻ lịch sự, dù là vẻ lịch sự mỉa mai, mà anh ta vốn vẫn vờ vịt khi nói chuyện với viên thám tử Anh quốc. Giọng anh ta trở nên độc đoán, giọng của một ông chủ quen ra mệnh lệnh và quen được phục tùng thậm chí bởi một Herlock Sholmès. Người nọ đánh giá người kia qua nét mặt, lúc bấy giờ đã bộc lộ rõ ràng là những kẻ thù không đội trời chung.

“Tôi mệt mỏi với sự truy đuổi của ông rồi, và tôi không có ý định lãng phí thời gian để tránh các cái bẫy ông giăng ra nữa. Tôi cảnh báo ông rằng việc tôi cư xử với ông ra sao sẽ phụ thuộc vào câu trả lời của ông. Nào, ông biết những gì hả?”

“Tất cả, thưa anh.”

Arsène Lupin nén giận, nói nhát gừng: “Tôi nói với ông những gì ông đã biết nhé. Ông đã biết rằng, dưới cái tên Maxime Bermond, tôi đã… cải tạo mười lăm ngôi nhà vốn dĩ do ông Destange xây dựng.”

“Phải.”

“Ông đã đến bốn trong số mười lăm ngôi nhà đó.”

“Phải.”

“Và ông đã có danh sách mười một ngôi nhà kia.”

“Phải.”

“Ông lập cái danh sách ấy tại nhà ông Destange vào cái đêm hôm ấy, chắc chắn là vậy.”

“Phải.”

“Và ông hình thành ý tưởng rằng trong số mười một ngôi nhà kia, có một ngôi nhà tôi giữ sử dụng cho bản thân cũng như cho các chiến hữu, nên ông phân công Ganimard tìm kiếm địa điểm trú ngụ này.”

“Không phải.”

“Điều đó có nghĩa gì?”

“Điều đó có nghĩa tôi lựa chọn hành động một mình, và không muốn ông ta giúp đỡ.”

“Thế thì tôi không phải sợ, vì ông đang nằm trong tay tôi.”

“Anh không phải sợ, chừng nào tôi vẫn nằm trong tay anh.”

“Ông muốn nói ông sẽ thoát khỏi tay tôi?”

“Phải.”

Arsène Lupin đến bên viên thám tử Anh quốc, đặt bàn tay lên vai ông ta, nói: “Thưa ông, ông nghe đây, tôi không có tâm trạng bàn cãi với ông, và, không may cho ông, ông không ở vị trí được lựa chọn. Vậy hãy để chúng tôi hoàn thành công việc.”

“Tốt thôi.”

“Ông sẽ hứa danh dự với tôi rằng ông không cố gắng trốn thoát khỏi chiếc thuyền này chừng nào nó chưa đi vào vùng biển Anh quốc.”

“Tôi xin hứa danh dự rằng tôi sẽ tẩu thoát nếu có cơ hội.” Sholmès đáp lại một cách bất khuất.

“Nhưng, trời ạ, ông biết rất rõ là chỉ một lời của tôi thôi ông sẽ chẳng mấy chốc mà chịu chết. Tất cả những người ở đây đều phục tùng tôi tới mức mù quáng. Tôi ra hiệu một cái, bọn họ sẽ xiềng tay chân ông lại.”

“Xiềng xích có thể bị đập tan.”

“Và quẳng ông qua mạn thuyền, cách bờ mười dặm.”

“Tôi bơi được.”

“Tôi chưa nghĩ đến điều này.” Lupin cười to, nói. “Xin lỗi, sếp… và hãy để chúng tôi hoàn thành công việc. Ông sẽ nhất trí rằng tôi phải thực hiện những biện pháp cần thiết nhằm bảo vệ bản thân tôi cùng với các chiến hữu.”

“Đương nhiên, nhưng mất công vô ích thôi.”

“Dù sao, ông cũng không muốn tôi thực hiện chứ.”

“Đó là trách nhiệm của anh.”

“Vậy, được.”

Lupin mở cửa, gọi người thuyền trưởng và hai thủy thủ. Hai thủy thủ túm lấy viên thám tử Anh quốc, trói tay trói chân ông ta, buộc ông ta vào giường ngủ của thuyền trưởng.

“Thế là đủ.” Lupin nói. “Chỉ vì thói bướng bỉnh của ông và sự đặc biệt nghiêm trọng của tình hình mà tôi phải mạo muội đối với ông một cách bất kính.”

Hai thủy thủ đi ra. Lupin bảo người thuyền trưởng: “Bố trí một thủy thủ ở đây săn sóc ông Sholmès, và ông cũng có thể để mắt cùng anh ta liên tục vào. Hãy cư xử với ông Sholmès với tất cả sự quan tâm, trân trọng. Ông ấy không phải một tù nhân, mà là một vị khách. Mấy giờ rồi, thuyền trưởng?”

“Hai giờ năm phút.”

Lupin xem đồng hồ đeo tay của mình, rồi nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách buồng thuyền trưởng.

“Đúng là hai giờ năm phút. Đến Southampton mất bao lâu?”

“Chín tiếng đồng hồ, nếu mọi sự thuận lợi.”

“Tính là mười một tiếng đi. Ông không được cập bờ trước khi chuyến tàu thủy nửa đêm khởi hành, chuyến tàu thủy sẽ đến Havre lúc tám giờ sáng. Ông hiểu chứ, thuyền trưởng? Để tôi nhắc nhở lại này: Vì tất cả chúng ta sẽ gặp nguy hiểm rất lớn nếu cho phép ông đây quay lại Pháp trên chuyến tàu thủy đó, ông không được cập bờ Southampton trước một giờ sáng.”

“Tôi hiểu.”

_“Au revoir,_ sếp. Sang năm gặp lại nhé, ở thế giới này hoặc thế giới bên kia.”

“Ngày mai thôi.” Sholmès đáp.

Máy phút sau, Sholmès nghe thấy tiếng chiếc xe hơi chạy đi, và, cùng lúc đó, hơi nước phụt ra dữ dội trong lòng chiếc Chim Nhạn. Chiếc thuyền đã khởi hành sang Anh quốc. Khoảng ba giờ, chiếc thuyền rời khỏi cửa sông, lao ra biển mênh mông rộng lớn. Lúc này, Sholmès đang nằm trên giường thuyền trưởng, đánh một giấc say sưa.

Sáng hôm sau, ngày thứ mười và là ngày cuối cùng của cuộc đấu giữa Sholmès với Lupin, tờ Tiếng vang nước Pháp đăng đoạn tin thú vị sau:

Hôm qua, một phán quyết đuổi cổ về nước đã được đưa ra trong vụ Arsène Lupin đấu với Herlock Sholmès, viên thám tử Anh quốc. Mặc dù vừa ký buổi trưa, phán quyết này đã được thực hiện luôn cùng ngày. Vào lúc một giờ sáng hôm nay, Sholmès đã lên bờ ở Southampton.