← Quay lại trang sách

Chương 6 Lần thứ hai bắt Arsène Lupin-

Tám giờ sáng, mười hai chiếc xe van chở đồ làm ách tắc đường Crevaux nối giữa đại lộ Bois-de Boulogne và đại lộ Bugeaud. Félix Davey rời khỏi căn hộ anh ta từng sống trên tầng bốn của ngôi nhà số 8, và Dubreuil – người đã sáp nhập một căn hộ trên tầng năm của cùng ngôi nhà này với một căn hộ trên tầng năm của ngôi nhà bên cạnh – chuyển đến đồng thời. Chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, vì hai anh chàng chẳng quen biết nhau. Dubreuil chuyển đến một bộ sưu tập đồ gỗ rất lớn, có nhiều đại lý nước ngoài ngày ngày tới làm việc với anh ta về chúng.

Một tình tiết khiến vài người hàng xóm chú ý, tuy sau này mới được bàn tán đến, đó là: Mười hai chiếc xe van thì không chiếc nào sơn tên và địa chỉ chủ sở hữu, cũng như không một anh chàng nào đi cùng chúng tạt vào quán rượu gần đấy. Họ làm việc cần mẫn tới mức mười một giờ, tất cả các món đồ đã được đưa ra ngoài. Không còn gì trừ giấy vụn và giẻ rách, những thứ luôn luôn sót lại trong ngóc ngách những căn phòng trống.

Félix Davey, một thanh niên tao nhã, phục sức theo mốt mới nhất, cầm trong tay cây can mà trọng lượng của cây can chỉ ra rằng chủ nó có các bắp tay rắn chắc khác thường. Félix Davey bước đi một cách điềm tĩnh, rồi ngồi xuống chiếc ghế dài trên đại lộ Bois-de-Boulogne, quay mặt về phía đường Pergolèse. Ngồi gần anh ta là một cô gái, váy áo trang nhã nhưng không đắt tiền. Cô ta đang đọc báo, trong lúc một đứa bé nghịch ngợm với chiếc xẻng và đống cát.

Mấy phút sau, chẳng hề quay sang, Félix Davey hỏi cô gái: “Ganimard sao?”

“Đã đi ra ngoài lúc chín giờ sáng nay.”

“Đi đâu?”

“Đến trụ sở cảnh sát.”

“Một mình à?”

“Vâng.”

“Hồi đêm không có điện tín tới?”

“Không.”

“Bọn họ có nghi ngờ sự xuất hiện của em trong ngôi nhà đó không?”

“Không, em làm những việc vặt vãnh cho vợ Ganimard, và bà ta kể cho em nghe tất cả các việc chồng bà ta làm. Em đã ở cùng bà ta từ sáng đến giờ.”

“Rất tốt. Khi chưa có mệnh lệnh gì mới thì hàng ngày em cứ đến đây lúc mười một giờ.”

Félix Davey đứng dậy, đi về phía cửa ga tàu điện ngầm Dauphine, dừng lại tại một quán đồ Tàu, ăn một bữa ăn đạm bạc với hai quả trứng và ít rau quả. Rồi anh ta quay lại đường Crevaux, bảo người giữ cửa: “Tôi chỉ nhìn qua các căn phòng tí thôi, rồi sẽ đưa cho bác chìa khóa.”

Félix Davey kiểm tra xong căn phòng anh ta từng dùng làm thư viện. Tiếp theo, anh ta túm đầu một ống dẫn ga chạy dọc thành lò sưởi. Anh ta bẻ gập ống dẫn ga này và ở chỗ bị bẻ có một cái lỗ. Anh ta nhét vào cái lỗ một vật trông từa tựa chiếc ống nghe dành cho người nghễnh ngãng, thổi vào nó. Một tiếng huýt sáo khe khẽ đáp lại. Áp chiếc ống nghe sát vào mồm, anh ta hỏi: “Có ai ở đó không, Dubreuil?”

“Không.”

“Tôi sang nhé?”

“Ừ.”

Félix Davey đặt cái ống lại chỗ cũ, tự nhủ: “Chúng ta mới tiến bộ làm sao! Thế kỷ của chúng ta có vô vàn những sáng chế nho nhỏ, giúp cho cuộc sống thực sự đẹp đẽ, đáng yêu. Và vui vẻ xiết bao!… Đặc biệt khi một người biết tận hưởng cuộc sống như mình.”

Félix Davey xoay một đường gờ ở mép mặt đá cẩm thạch của lò sưởi, cả nửa mặt đá đó dịch chuyển, và chiếc gương gắn bên trên trượt vào rãnh soi bình thường không trông thấy được, để lộ một cái cửa cùng với những bậc phía dưới của chiếc cầu thang xây ngay trong lòng lò sưởi. Tất cả hết sức sạch sẽ, toàn bộ cầu thang làm bằng kim loại bóng loáng, hai bên tường ốp đá trắng. Anh ta theo cầu thang đi lên, và ở tầng năm cũng có một cái cửa như thế trong lòng lò sưởi. Dubreuil đang đợi anh ta.

“Anh đã dọn dẹp xong căn hộ của anh chưa?”

“Rồi.”

“Tất cả đã được đưa ra ngoài hết?”

“Phải.”

“Người thì thế nào?”

“Chỉ còn có ba người gác.”

Họ đi lên tầng bên trên cũng theo cái cách lúc nãy, lần lượt từng người một, và thấy ở đó có ba người đàn ông, một người đang nhìn ra qua cửa sổ.

“Có gì mới không?”

“Không có gì, thưa thủ lĩnh.”

“Trên phố tình hình yên ổn cả?”

“Thưa vâng.”

“Mười phút nữa tôi sẽ sẵn sàng rời khỏi đây. Các anh cũng sẽ rời khỏi đây. Nhưng từ giờ tới lúc ấy, nếu các anh phát hiện được ở ngoài phố diễn biến đáng ngờ nào dù là nhỏ nhất, hãy báo với tôi.”

“Ngón tay tôi luôn luôn đặt sẵn trên chuông báo động.”

“Dubreuil, anh có hẹn đám công nhân chuyển đồ đừng động đến dây củffa chiếc chuông ấy không?”

“Đương nhiên là có. Nó vẫn hoạt động rất tốt.”

“Tôi chỉ muốn biết vậy thôi.”

Rồi hai anh chàng đi xuống căn hộ của Félix Davey. Félix Davey, sau khi đặt lại bệ đá cẩm thạch của lò sưởi, vui vẻ thốt lên: “Dubreuil, tôi muốn trông thấy cái người có thể khám phá ra tất cả các thiết bị tài tình này, những chiếc chuông báo động, mạng lưới dây điện và ống dẫn âm thanh, các hành lang bí mật, các cầu thang bí mật và sàn nhà di động.”

“Lúc đó tên tuổi Arsène Lupin mới lẫy lừng làm sao!”

“Tôi có thể chẳng màng tới tiếng tăm. Nhưng đáng tiếc khi bắt buộc phải rời khỏi một chốn đã được trang bị đầy đủ như thế này, và bắt đầu lại tất cả, Dubreuil… theo một mô hình mới, đương nhiên rồi, vì không bao giờ nên sao chép những gì đã được thực hiện ở đây. Quỷ tha ma bắt Herlock Sholmès!”

“Ông ta trở lại Paris rồi à?”

“Bằng cách nào được? Chỉ có duy nhất một chuyến tàu thủy đi từ Southampton và chuyến tàu này khởi hành lúc nửa đêm. Chỉ có duy nhất một chuyến tàu hỏa đi từ Havre, khởi hành lúc tám giờ sáng hôm nay và tới Paris lúc mười một giờ mười lăm. Vì ông ta chẳng thể lên chuyến tàu thủy khởi hành từ Southampton lúc nửa đêm, việc này đã được chỉ thị rất rõ ràng với tay thuyền trưởng rồi, ông ta sẽ chẳng thể tới Pháp trước tới nay, qua ngả Newhaven và Dieppe.”

“Anh có nghĩ ông ta quay lại không?”

“Có, ông ta đời nào chịu đầu hàng. Ông ta sẽ quay lại Paris, tuy nhiên lúc đó sẽ quá muộn rồi. Chúng ta cao chạy xa bay rồi.”

“Còn tiểu thư Destange?”

“Tôi sẽ gặp cô ấy sau một tiếng đồng hồ nữa.”

“Tại nhà cô ấy?”

“Ồ! Không, cô ấy sẽ không trở về nhà trong vòng vài ngày. Nhưng anh, Dubreuil, anh phải nhanh lên. Việc chất đồ đạc lên xe mất nhiều thời gian đấy, và anh nên có mặt trông chừng bọn họ.”

“Anh có chắc chắn chúng ta đang không bị ai theo dõi không?”

“Ai theo dõi nào? Tôi chẳng sợ ai ngoài Sholmès.”

Dubreuil đi ra. Félix Davey dạo một vòng cuối cùng xung quanh căn hộ, nhặt lên đôi, ba bức thư đã bị xé, rồi, để ý thấy một mẩu phấn, anh ta nhặt lên, vẽ trên mảng tường phòng khách dán giấy tối màu một cái khung lớn, và viết bên trong cái khung dòng chữ:

Arsène Lupin, tên trộm hào hoa, đã sống tại đây năm năm, vào đầu thế kỷ XX!

Câu pha trò nho nhỏ này xem chừng khiến Félix Davey rất thích thú. Anh ta nhìn nó một lát, huýt sáo với vẻ vui tươi, tự nhủ: “Bây giờ, khi mình đã đặt mình vào mối liên hệ với các nhà sử học thuộc thế hệ sau, mình có thể đi được rồi. Ông phải nhanh lên, Herlock Sholmès, vì ba phút nữa thôi tôi sẽ rời khỏi cái chốn hiện tại này, và thất bại của ông sẽ là việc đã rồi… Hai phút nữa! Ông đang bắt tôi chờ đợi đấy, ông Sholmès… Một phút nữa! Ông không đến ư? Được, vậy thì, tôi tuyên bố rằng ông đã thất bại và tôi đã được phong thần. Bây giờ thì tôi tẩu thoát đây. Vĩnh biệt, vương quốc của Arsène Lupin! Ta sẽ không bao giờ gặp lại người nữa. Vĩnh biệt năm mươi lăm căn phòng của sáu căn hộ ta đã trị vì! Vĩnh biệt cái phòng ngủ vương giả của ta!”

Sự hân hoan trong anh ta đang tràn trề thì bị cắt ngang bởi tiếng chuông reo lanh lảnh, tiếng chuông ngừng lại hai lần, rồi tiếp tục reo, rồi ngừng hẳn. Đó là tiếng chuông báo động.

Có chuyện gì? Có nguy hiểm bất ngờ gì? Ganimard ư? Không, không thể nào!

Anh ta sắp sửa trở vào thư viện và bỏ trốn. Nhưng, trước hết, anh ta đi đến cửa sổ. Không có ai ngoài phố. Kẻ địch lọt vào được bên trong ngôi nhà rồi chăng? Anh ta lắng nghe, cho rằng mình đã nghe thấy một số âm thanh lẫn lộn nào đó. Anh ta không chần chừ nữa. Anh ta chạy vào thư viện, và vừa vượt qua ngưỡng cửa của thư viện anh ta nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa ở tiền phòng.

“Quỷ tha ma bắt!” Anh ta lẩm bẩm. “Mình chẳng còn thời gian mà mất. Có lẽ ngôi nhà đã bị bao vây rồi. Không dùng được lối cầu thang dành cho người hầu! May thay, còn cầu thang trong lò sưởi.”

Anh ta đẩy cái gờ, nó không nhúc nhích. Anh ta đẩy mạnh hơn, nó vẫn không chịu nhúc nhích. Cùng lúc ấy, anh ta có cảm tưởng rằng cánh cửa dưới góc đã bị mở ra và anh ta nghe thấy tiếng chân bước.

“Trời ơi!” Anh ta kêu lên. “Mình toi mất nếu cái máy đáng nguyền rủa này…”

Anh ta lấy hết sức đẩy. Chẳng có cái gì đẩy được cái gì cả! Vì một sự ngẫu nhiên lạ lùng nào đấy, vì một đòn tai hại nào đấy của số phận, cái máy này, vừa lúc nãy còn hoạt động, bây giờ lại không hoạt động nữa.

Anh ta tức điên lên. Khối cẩm thạch vẫn ì ra đấy. Anh ta chửi rủa khối đá vô tri vô giác một cách thậm tệ. Anh ta sẽ không trốn thoát được vì chướng ngại vật ngu ngốc ấy ư? Anh ta đánh nó điên cuồng, anh ta đấm nó, nguyền rủa nó.

“Ồ! Sao thế, anh Lupin? Anh xem ra đang bực bội chuyện gì đó.”

Lupin quay lại. Herlock Sholmès đứng trước mặt anh ta.

Herlock Sholmès!… Lupin nheo mắt nhìn ông ta chằm chằm, như thể thị lực của anh ta có vấn đề. Herlock Sholmès đang ở Paris! Herlock Sholmès, người anh ta cho tàu thủy tống khứ về Anh quốc mới ngày hôm qua như tống khứ một nhân vật đầy nguy hiểm, bây giờ đã đứng trước mặt anh ta, tự do, chiến thắng!… A! Một chuyện như thế chẳng phải là gì khác mà chính là phép màu, nó đối lập lại mọi quy luật tự nhiên, nó là tột bậc của sự phi lý và bất bình thường… Herlock Sholmès đang đứng trước mặt anh ta đây!

Và khi viên thám tử người Anh mở miệng nói, lời lẽ của ông ta đượm vẻ châm biếm sâu cay và lịch sự vờ vịt mà đối thủ của ông ta vốn vẫn hay dùng để quất vào ông ta. Ông ta nói: “Anh Lupin. Đầu tiên, tôi xin hân hạnh thông báo cho anh biết rằng, lúc này, và ở đây, tôi vĩnh viễn xóa khỏi ký ức của mình mọi ý nghĩ về cái đêm khốn khổ anh đã bắt buộc tôi phải chịu đựng tại ngôi nhà của Nam tước d’Hautrec, về thương tích anh gây ra cho Wilson bạn tôi, về việc bắt cóc tôi lên xe hơi, và về hành trình tôi phải chịu đựng ngày hôm qua theo mệnh lệnh của anh, bị buộc vào một chiếc giường rất bất tiện. Nhưng niềm vui tại thời khắc này xóa đi tất cả những ký ức cay đắng ấy. Tôi tha thứ tất cả. Tôi quên lãng tất cả. Tôi xóa sạch nợ nần. Tôi đã đòi được lãi và đã đòi được lãi một cách huy hoàng.”

Lupin không đáp lời. Do đó, viên thám tử người Anh tiếp tục: “Bản thân anh chẳng nghĩ thế sao?”

Ông ta xem ra có ý khăng khăng muốn một câu trả lời ưng thuận, kiểu như muốn bằng được một tờ giấy biên nhận.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, và trong khoảng thời gian đó viên thám tử người Anh cảm thấy mình bị xem xét kĩ lưỡng tới tận cùng của tâm hồn, Lupin tuyên bố: “Thưa ông, tôi đồ là cách hành xử của ông dựa trên những lý do không đùa được.”

“Thực sự không đùa được.”

“Việc ông đã trốn thoát khỏi người thuyền trưởng và thủy thủ đoàn chỉ là tình huống thứ yếu trong cuộc chiến giữa hai chúng ta. Nhưng việc ông đang đứng trước tôi, một mình, một mình mặt đối mặt với Arsène Lupin, khiến tôi cho rằng sự trả thù của ông đã được tính toán trọn vẹn nhất có thể.”

“Trọn vẹn nhất có thể.”

“Ngôi nhà này?”

“Đã bị bao vây.”

“Hai ngôi nhà bên cạnh?”

“Cũng đã bị bao vây.”

“Căn hộ bên trên đây?”

“Ba căn hộ trên tầng năm lúc trước thuộc về ông Dubreuil đã bị bao vây rồi.”

“Vậy?”

“Vậy anh đã bị bắt, anh Lupin, bị bắt vô điều kiện.”

Lupin trải qua đúng cái cảm xúc mà Sholmès đã trải qua khi ngồi trong chiếc xe hơi hôm qua, cũng cơn giận dữ khủng khiếp đó, cũng sự ghê tởm đó, và, chúng ta hãy thừa nhận, cùng sự phục tùng một cách trung kiên uy lực của hoàn cảnh. Dù trong chiến thắng hay chiến bại, vẫn luôn luôn can trường.

“Chúng ta hòa nhau, thưa ông.” Lupin thẳng thắn nói.

Lời thú nhận khiến viên thám tử người Anh hài lòng. Im lặng một chút, Lupin – lúc bấy giờ đã hoàn toàn tự chủ – mỉm cười, bảo: “Và tôi không hối tiếc. Chiến thắng mãi cũng tẻ nhạt. Ngày hôm qua, tôi chỉ cần vươn tay ra là ông đi đời vĩnh viễn. Ngày hôm nay, số phận tôi tùy ở ông định đoạt. Ván bài này thuộc về ông.”

Lupin ha hả cười, rồi nói: “Rốt cuộc thì đám khán giả bình dân cũng được tiêu khiển! Lupin vào tù! Anh ta sẽ thoát khỏi nhà tù bằng cách nào? Vào tù!… Một chuyến phiêu lưu mới thú vị làm sao!… A! Ông Sholmès, cuộc đời chỉ là những chuyện chết tiệt, hết chuyện này tới chuyện khác.”

Lupin áp hai bàn tay nắm chặt vào hai bên thái dương, như thể để chặn cơn vui sướng mãnh liệt đang dâng lên trong anh ta, và những hành động của anh ta chỉ ra rằng anh ta đang bị niềm hân hoan không nén được làm cho phấn khích. Cuối cùng, khi anh ta đã lấy lại sự tự chủ, anh ta tiến đến chỗ viên thám tử, nói: “Và bây giờ thì ông đang đợi chờ gì?”

“Tôi đang đợi chờ gì ư?”

“Phải, Ganimard ở đây với người của ông ta rồi, sao bọn họ không vào đi?”

“Tôi đề nghị ông ta khoan hẵng vào.”

“Và ông ta ưng thuận!”

“Tôi chấp nhận sự giúp đỡ của ông ta với điều kiện ông ta nghe tôi chỉ đạo. Ngoài ra, ông ta nghĩ Félix Davey chỉ là tòng phạm của Arsène Lupin.”

“Vậy tôi sẽ nhắc lại câu hỏi theo cách khác. Tại sao ông vào đây một mình?”

“Vì tôi muốn nói chuyện với anh một mình.”

“A! A! Ông có chuyện muốn nói với tôi đấy.”

Điều này xem chừng khiến Lupin hết sức vừa ý. Trong những hoàn cảnh nhất định, ngôn từ được ưa thích hơn hành động.

“Ông Sholmès, tôi xin lỗi tôi không thể mời ông ngồi xuống một chiếc ghế dựa êm ái. Ông thấy chiếc thùng vỡ kia thế nào? Hay ông thích bậu cửa sổ hơn? Tôi chắc chắn một cốc bia sẽ được hoan nghênh… bia nhẹ hay bia đen? Nhưng xin mời ông ngồi xuống đã.”

“Cảm ơn. Chúng ta có thể đứng nói chuyện.”

“Rất tốt, ông bắt đầu đi.”

“Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Mục đích tôi ở Pháp chẳng phải là để bắt anh. Nếu tôi đã đành lòng truy đuổi anh thì cũng chỉ vì tôi không có cách nào khác đạt được mục đích thực sự của mình.”

“Đó là?”

“Là lấy lại viên kim cương xanh.”

“Viên kim cương xanh!”

“Đương nhiên, vì viên kim cương tìm thấy trong chai thuốc đánh răng của ông Bleichen chỉ là hàng giả.”

“Hoàn toàn đúng. Viên kim cương thật đã bị Tiểu thư Tóc vàng lấy mất. Tôi làm một viên giống hệt như thế, và vì ông lãnh sự Bleichen sẵn bị nghi ngờ rồi, Tiểu thư Tóc vàng – nhằm đánh lạc hướng – đã nhét viên kim cương giả vào hành lý của ông lãnh sự.”

“Còn anh giữ viên kim cương thật?”

“Đương nhiên.”

“Tôi muốn có viên kim cương đó.”

“Tôi hết sức xin lỗi, nhưng không thể nào.”

“Tôi đã hứa với bà Bá tước Crozon. Tôi phải có nó.”

“Ông có nó sao được, vì nó đang nằm trong tay tôi.”

“Đó chính xác là lý do, vì nó đang nằm trong tay anh.”

“Ồ! Tôi sẽ đưa nó cho ông ư?”

“Phải.”

“Một cách tự nguyện?”

“Tôi sẽ mua nó.”

“A!” Lupin thốt lên sung sướng. “Ông dứt khoát là một người Anh. Ông giải quyết chuyện này như giải quyết một chuyện làm ăn vậy.”

“Nó là một chuyện làm ăn.”

“Chà! Ông trả tôi thế nào?”

“Sự tự do của tiểu thư Destange.”

“Sự tự do của cô ấy?… Tôi không biết là cô ấy đã bị bắt đấy.”

“Tôi sẽ cung cấp cho ông Ganimard những thông tin cần thiết. Khi không có anh bảo vệ, cô ta dễ dàng bị bắt thôi.”

Lupin lại cười to, nói: “Ông thân mến của tôi, ông định trả tôi bằng thứ ông không sở hữu. Tiểu thư Destange đang ở một chốn an toàn rồi, chẳng có gì để lo sợ. Ông phải trả tôi bằng thứ khác đi.”

Viên thám tử người Anh chần chừ, rõ ràng vừa ngượng ngùng vừa bực bội. Rồi, đặt bàn tay lên vai đối thủ của mình, ông ta nói: “Nếu tôi đề nghị với anh…”

“Sự tự do của tôi?”

“Không… nhưng tôi có thể ra ngoài bàn bạc với Ganimard.”

“Và để tôi lại một mình?”

“Phải.”

“Ôi! Trời ơi, như thế có ích gì? Cái máy đáng nguyền rủa này không hoạt động.” Lupin nói, đồng thời tức tối đẩy bệ lò sưởi. Anh ta kìm một tiếng kêu đầy ngạc nhiên. Lần này, số phận lại đứng về phía anh ta. Phiến cẩm thạch dịch chuyển. Đó là sự cứu giúp, là hy vọng trốn thoát cho anh ta. Trong trường hợp ấy, sao phải phục tùng những điều kiện do Sholmès áp đặt? Anh ta bước tới bước lui xung quanh phòng, như thể đang cân nhắc câu trả lời. Rồi, tới lượt mình, anh ta đặt bàn tay lên vai đối thủ, nói: “Tất cả đã được cân nhắc. Ông Sholmès, tôi thích thực hiện công việc của mình theo cái cách của mình hơn.”

“Nhưng…”

“Không, tôi không cần sự giúp đỡ của ai hết.”

“Khi Ganimard tóm gáy anh rồi, mọi sự sẽ kết thúc. Anh không đời nào thoát khỏi bọn họ được.”

“Biết đâu?”

“Thôi đi, nghĩ như vậy là ngu ngốc. Tất cả các cửa và cửa sổ đều đã bị canh chừng rồi.”

“Trừ một cái.”

“Cái nào?”

“Cái tôi sẽ lựa chọn.”

“Chỉ là lời nói suông! Việc bắt anh đã được định đoạt.”

“Ồ! Không, không hề.”

“Vậy?”

“Tôi sẽ giữ viên kim cương xanh.”

Sholmès nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Bây giờ là ba giờ kém mười phút. Ba giờ, tôi sẽ gọi Ganimard.”

“Chà, thế thì, chúng ta có mười phút nói chuyện. Ông Sholmès, để thỏa mãn trí tò mò của tôi, tôi muốn biết bằng cách nào mà ông tìm hiểu được địa chỉ cùng với cái tên Félix Davey của tôi vậy?”

Mặc dù thái độ ung dung của đối thủ khiến Sholmès hơi lo lắng, ông ta sẵn sàng cung cấp cho Lupin câu trả lời, vì nó làm tăng thêm uy tín về sự sắc sảo nghề nghiệp của ông ta.

“Địa chỉ của anh? Tôi biết được từ Tiểu thư Tóc vàng.”

“Clotilde!”

“Chính cô ta. Anh nhớ chứ, sáng hôm qua, khi tôi muốn đưa cô ta đi bằng chiếc xe hơi ấy, cô ta đã gọi điện cho thợ may.”

“Chà!”

“Chà, về sau, tôi hiểu, anh chính là người thợ may. Và đêm hôm qua, trên thuyền, bằng cách vận dụng trí nhớ, mà trí nhớ của tôi là thứ tôi hoàn toàn có lý do để tự hào, tôi nhớ lại được hai chữ số cuối trong số điện thoại của anh là 73. Rồi, vì tôi đã nắm danh sách những ngôi nhà anh từng tiến hành cải tạo, khi tôi quay lại Paris lúc mười một giờ sáng hôm nay, việc tra danh bạ điện thoại và phát hiện ra cái tên Félix Davey kèm theo địa chỉ là việc quá dễ dàng. Nắm thông tin ấy rồi, tôi đề nghị ông Ganimard hỗ trợ.”

“Thật đáng ngưỡng mộ! Tôi xin chúc mừng ông. Nhưng bằng cách nào mà ông lên được chuyến tàu hỏa khởi hành lúc tám giờ từ Havre? Bằng cách nào mà ông trốn thoát khỏi chiếc Chim Nhạn vậy?”

“Tôi không trốn.”

“Nhưng…”

“Anh yêu cầu viên thuyền trưởng chỉ được cập bờ Southampton từ một giờ trở đi. Cơ mà ông ta lại cho tôi cập bờ lúc nửa đêm. Vì vậy tôi đã có thể lên chuyến tàu thủy khởi hành lúc nửa đêm, sang Havre.”

“Viên thuyền trưởng đã phản bội tôi ư? Tôi không tin nổi.”

“Không, ông ta không phản bội anh.”

“Ồ, thế thì vì gì?”

“Vì chiếc đồng hồ quả quýt của ông ta.”

“Đồng hồ quả quýt của ông ta!”

“Phải, tôi đã vặn cho nó nhanh hơn một tiếng.”

“Cách nào vậy?”

“Cách bình thường thôi, xoay các kim. Chúng tôi ngồi bên cạnh nhau nói chuyện, tôi kể cho ông ta nghe mấy mẩu chuyện cười… Sao? Ông ta chẳng hề trông thấy tôi làm việc ấy.”

“Hoan hô! Thủ đoạn rất thông minh. Tôi sẽ luôn luôn ghi nhớ. Còn chiếc đồng hồ treo trên vách buồng thuyền trưởng?”

“À! Đối với chiếc đồng hồ đó thì việc vặn sai giờ khó khăn hơn, vì hai chân tôi bị trói. Nhưng anh chàng thủy thủ canh chừng tôi lúc viên thuyền trưởng đi chỗ khác, anh ta đủ tốt bụng để xoay các kim hộ tôi.”

“Anh ta? Nói bậy! Anh ta chẳng đời nào làm.”

“Ồ! Nhưng anh ta không biết tầm quan trọng của việc mình làm. Tôi bảo anh ta là tôi phải bắt chuyến tàu hỏa đầu tiên đi London, bằng mọi giá, và… anh ta đã để mình bị thuyết phục.”

“Thông qua…”

“Thông qua một món quà nhỏ, mà cái anh chàng tuyệt diệu ấy, trung thành và chân thật với chủ, dự định sẽ gửi cho anh.”

“Là gì?”

“Chỉ là một món vặt vãnh.”

“Nhưng là gì?”

“Viên kim cương xanh.”

“Viên kim cương xanh!”

“Phải, viên kim cương giả mà anh thay thế viên kim cương thật của bà Bá tước. Bà ta đã đưa nó cho tôi.”

Một tràng cười dữ dội bất ngờ nổ ra. Lupin cười tới nỗi chảy cả nước mắt.

“Trời ơi, nhưng khôi hài quá! Viên kim cương giả của tôi được đút lót cho gã thủy thủ ngây thơ của tôi! Và chiếc đồng hồ quả quýt của viên thuyền trưởng! Cả những chiếc kim của chiếc đồng hồ treo tường!”

Sholmès cảm thấy cuộc đấu tay đôi giữa ông ta và Lupin đang căng thẳng hơn bao giờ hết. Bản năng phi thường trong ông ta cảnh báo rằng, đằng sau sự vui vẻ bề ngoài của kẻ thù, là một đầu óc sắc sảo đang cân nhắc biện pháp, cách thức thoát thân. Lupin từ từ tiến đến gần viên thám tử người Anh, ông ta lùi lại, và, một cách bất giác, đút tay vào chiếc túi để đồng hồ ở áo gi lê.

“Anh Lupin, ba giờ rồi.”

“Đã ba giờ rồi! Đáng tiếc! Chúng ta đang chuyện trò thú vị làm sao.”

“Tôi đang đợi câu trả lời của anh.”

“Câu trả lời của tôi? Trời ơi! Nhưng ông cầu kỳ quá!… Vậy đây sẽ là nước đi nho nhỏ cuối cùng trong ván cờ của chúng ta và khoản đặt cược sẽ là sự tự do của tôi.”

“Hoặc viên kim cương xanh.”

“Được. Đây là ván bài của ông. Ông định đánh quân gì?”

“Tôi đánh quân K.” Sholmès nói, bóp cò khẩu súng lục.

“Còn tôi đánh quân Ace.” Lupin vừa đáp lời vừa đấm Sholmès một phát.

Sholmès bắn chỉ thiên, báo hiệu cho Ganimard, người ông ta đã đề nghị hỗ trợ. Nhưng cú đấm của Lupin trúng bụng Sholmès, khiến ông ta đau gập người. Lupin lao đến chỗ lò sưởi, đẩy phiến cẩm thạch… Quá muộn rồi! Cánh cửa mở toang ra.

“Đầu hàng đi, Lupin, không tôi bắn!”

Ganimard, chắc chắn đang ở một vị trí gần hơn so với Lupin tưởng. Ganimard đang ở kia, khẩu súng lục nhằm vào Lupin. Và sau lưng Ganimard là hai mươi người đàn ông, hung hăng, tàn nhẫn, sẽ xông đến đánh anh ta tựa như đánh một con chó nếu thấy có dấu hiệu chống đối dù là nhỏ nhất.

“Dứt khoát rồi! Tôi đầu hàng!” Lupin bình tĩnh nói, và anh ta khoanh hai tay trước ngực.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Trong căn phòng trống trải chẳng còn đồ đạc và những tấm rèm, giọng Arsène Lupin nghe như âm vang: “Tôi đầu hàng!”

Xem ra không tin được. Sẽ chẳng ai thấy sửng sốt nếu anh ta thình lình mất hút qua một cái cửa lật trên sàn nhà, hay nếu một mảng tường tự dưng tan biến đi để anh ta tẩu thoát. Nhưng đằng này anh ta lại đầu hàng!

Ganimard căng thẳng tiến về phía trước, và với tất cả vẻ nghiêm trang mà tình huống hệ trọng ấy đòi hỏi, ông ta đặt bàn tay lên vai đối thủ, nói trong niềm vui vô biên: “Anh đã bị bắt, Arsène Lupin.”

“Hừ hừ!” Lupin nói. “Ông làm tôi run hết cả người, Ganimard thân mến. Một bộ mặt mới thê lương làm sao! Người ta sẽ ngỡ ông đang nói chuyện bên nấm mồ của bạn ông đấy. Chúa ơi, đừng ra vẻ tang tóc thế chứ.”

“Anh đã bị bắt.”

“Đừng để việc đó làm phiền các bạn! Nhân danh pháp luật, mà ông ta là cột trụ xứng đáng, Ganimard, thám tử lừng danh Paris, đã bắt Arsène Lupin xấu xa tội lỗi. Một sự kiện mang tính lịch sử, mà rồi các bạn sẽ hiểu được ý nghĩa đích thực của nó… Và đây là lần thứ hai điều này xảy ra. Hoan hô, Ganimard, ông chắc chắn sẽ thăng tiến với nghề nghiệp ông đã lựa chọn!”

Lupin giơ hai cổ tay ra, Ganimard tra chiếc vòng vào một cách rất long trọng. Cả đám đông cảnh sát, mặc dù vốn vẫn quen ngạo mạn và oán hận Lupin, đã xử sự với vẻ khiêm nhường phù hợp, ngạc nhiên khi được phép dán mắt vào cái sinh vật bí hiểm, hư hư thực thực ấy.

“Lupin tội nghiệp của tôi.” Người anh hùng của chúng ta thở dài. “Các bạn bè quý tộc của cậu sẽ nói gì khi trông thấy cậu ở vào tình thế nhục nhã này?”

Lupin giằng hai cổ tay ra với tất cả sức lực. Mạch máu trên trán anh ta phồng lên. Hai vòng kim loại cắt vào thịt anh ta. Dây xích bị rứt đứt, rơi xuống.

“Một chiếc khác, các bạn, chiếc này vô dụng rồi.”

Lần này, bọn họ tra cho Lupin hai chiếc còng.

“Hoàn toàn đúng đắn.” Anh ta nói. “Cẩn tắc vô ưu.”

Rồi, đếm số thám tử và cảnh sát, anh ta tiếp tục: “Các bạn của tôi ơi, các bạn có bao nhiêu người tất cả? Hai mươi lăm? Ba mươi? Quá nhiều. Tôi chẳng làm gì được. Ồ! Giá như chỉ có mười lăm người thôi!”

Ở Lupin có cái gì đó đầy sức lôi cuốn. Sức lôi cuốn của người nghệ sĩ vĩ đại vào vai với tất cả tâm hồn và sự thấu hiểu, kết hợp sự tự tin, thoải mái. Sholmès ngắm anh ta như cách một người ngắm một bức tranh đẹp, với sự đánh giá xứng đáng dành cho toàn bộ màu sắc và kỹ thuật hoàn hảo trong bức tranh. Ông ta thật lòng nghĩ đây là cuộc chiến đấu ngang cơ giữa một bên là ba mươi con người được trang bị vũ khí như thế này, cùng sức mạnh và sự uy nghiêm của pháp luật, với một bên là một cá nhân đơn độc, không một tấc sắt, tay lại bị còng. Phải, hai bên quả là ngang cơ.

“Chà, thưa sếp.” Lupin bảo viên thám tử người Anh. “Đây là thành quả của ông. Nhờ có ông, Lupin sẽ chết mục xương trên lớp rơm ẩm ướt dưới hầm ngục. Hãy thú nhận rằng lương tâm ông đang hơi cắn rứt và lòng ông đầy hối hận, ăn năn.”

Một cách chẳng chú ý, Sholmèo nhún vai, như thể để nói: “Đó là lỗi lầm của chính bản thân anh.”

“Không đời nào! Không đời nào!” Lupin bật thốt. “Trao cho ông viên kim cương xanh! Ôi! Không. Nó đã gây ra cho tôi quá nhiều phiền phức. Tôi có ý định giữ nó đấy. Trong lần đầu tiên viếng thăm ông ở London, chắc hẳn là tháng tới, tôi sẽ nói với ông lý do. Nhưng tháng tới ông ở London chứ? Hay ông muốn ở Vienna hơn? Hay Saint Petersburg?”

Rồi Lupin nhận được sự bất ngờ. Chuông bắt đầu reo. Chẳng phải chuông báo động, mà là chuông chiếc điện thoại đặt ở giữa hai ô cửa sổ của căn phòng, chưa được gỡ bỏ.

Chuông điện thoại! Ồ! Có thể là ai gọi nhỉ? Ai sẽ rơi vào chiếc bẫy bất hạnh này? Arsène Lupin bộc lộ cơn thịnh nộ đối với chiếc điện thoại đen đủi, như thể anh ta muốn đập nó vỡ tan tành thành nghìn mảnh và như thế sẽ bịt được cái giọng nói bí ẩn đang gọi tới cho anh ta kia. Nhưng người nhấc ống nghe là Ganimard.

“Alo! Alo!… Số 648.73 đây… vâng, đúng số ấy đây.”

Rồi Sholmès bước tới, và, với vẻ uy quyền, đẩy Ganimard sang bên, cầm lấy ống nghe, che đầu nói lại bằng một chiếc mùi soa để không bị lộ giọng. Lúc ấy, ông ta đưa ánh mắt về phía Lupin, và ánh mắt người nọ nhìn người kia cho thấy họ đang chung một ý nghĩ, đang biết trước cái kết quả cuối cùng của giả thiết ấy: Tiểu thư Tóc vàng gọi điện đến. Cô ta muốn gặp Félix Davey, hay nói cách khác là Maxime Bermond, nhưng thực tế Sholmès là người cô ta sẽ gặp. Viên thám tử Anh quốc lặp lại: “Alo… alo!”

Rồi, im lặng một chút, ông ta bảo: “Phải, anh đây, Maxime đây.”

Vở kịch đã bắt đầu và đang diễn biến với độ chính xác bi thảm. Lupin – một Lupin không kiềm chế và không thận trọng – chẳng cố giấu nỗi lo lắng của mình. Anh ta căng hết tất cả các giác quan ra để nghe ngóng, hay, ít nhất, cũng để phỏng đoán nội dung cuộc trao đổi. Và Sholmès tiếp tục trả lời cái giọng nói bí ẩn: “Alo!… Alo!… Phải, mọi đồ đạc được chuyển đi hết rồi, anh đã sẵn sàng rời khỏi đây và gặp em như chúng ta thỏa thuận… Ở đâu?… Bây giờ em đang ở đâu?… Anh nghĩ ông ta chưa ở đây đâu.”

Sholmès dừng lại, tìm lời lẽ. Rõ ràng ông ta đang cố gắng đặt câu hỏi cho cô gái kia làm sao để đừng bị lộ chân tướng, và ông ta cũng không biết cô ta đang ở đâu. Hơn nữa, sự hiện diện của Ganimard xem ra khiến ông ta ngượng ngùng… Ôi! Giá có phép màu nào xuất hiện ngăn cản cuộc chuyện trò này! Với tất cả sức mạnh của mình, với tất cả các dây thần kinh đang căng ra mãnh liệt, Lupin cầu nguyện một phép màu. Ngừng lại một chút, Sholmès tiếp tục: “Alo!… Alo!… Em có nghe anh nói không?… Anh nghe em nói không rõ lắm… Em nói to lên một chút được không?… Em đang nghe đấy chứ? Ồ, anh nghĩ em nên trở về nhà… Bây giờ hết nguy hiểm rồi… Nhưng ông ta đang ở Anh! Anh đã nhận được điện tín từ Southampton thông báo việc ông ta lên bờ ở đấy.”

Ôi, sự mỉa mai châm biếm trong câu này! Sholmès nói nó ra với cảm giác dễ chịu không thể tả. Rồi ông ta thêm: “Thôi, đừng mất thời gian nữa. Anh sẽ gặp em ở đó.”

Sholmès gác ống nghe.

“Ông Ganimard, ông bố trí cho tôi ba người được không?”

“Để xử lý Tiểu thư Tóc vàng à?”

“Phải.”

“Ông biết cô ta là ai và ở đâu chứ?”

“Biết.”

“Tốt! Như thế sẽ xử lý được ông Lupin… Folenfant, lấy hai người, đi theo ông Sholmès.”

Viên thám tử Anh quốc xuất phát, có ba người hộ tống.

Ván bài đã kết thúc. Tiểu thư Tóc vàng cũng chuẩn bị rơi vào bàn tay viên thám tử Anh quốc. Nhờ sự kiên trì đáng khen ngợi của ông ta cũng như sự kết hợp của những tình huống ngẫu nhiên, cuộc chiến đấu kết thúc với phần thắng thuộc về viên thám tử và Lupin gánh lấy tai họa không thể sửa chữa được.

“Ông Sholmès!”

Viên thám tử Anh quốc dừng lại. “Anh Lupin!”

Rõ ràng là Lupin đã bị cú cuối cùng này đập cho tan tành. Trán anh ta hằn sâu các nếp nhăn. Anh ta trông rầu rĩ, chán nản. Tuy nhiên, anh ta lấy lại được bình tĩnh, và, mặc dù thất bại, anh ta kêu lên giọng vui vẻ: “Ông sẽ phải công nhận rằng số phận đã chống lại tôi. Mấy phút trước, nó ngăn không cho tôi tẩu thoát qua cái lò sưởi kia, nộp tôi đây vào tay ông. Bây giờ, với chiếc điện thoại, nó lại dâng cho ông Tiểu thư Tóc vàng. Tôi xin phục tùng bản án của nó.”

“Ý anh là gì?”

“Ý tôi là tôi sẵn sàng mở lại vòng đàm phán.”

Sholmès kéo Ganimard ra, bằng cung cách không cho phép ông kia có ý kiến gì, yêu cầu được nói mấy câu với kẻ bị bắt. Rồi ông ta tiến đến chỗ Lupin và hỏi, giọng gay gắt, căng thẳng: “Anh muốn thế nào?”

“Sự tự do cho tiểu thư Destange.”

“Anh biết giá của nó.”

“Phải.”

“Và anh chấp nhận.”

“Phải, tôi chấp nhận các điều kiện ông đưa ra.”

“Ồ!” Viên thám tử Anh quốc thốt lên đầy ngạc nhiên. “Nhưng… anh đã từ chối… cho bản thân anh…”

“Phải, ông Sholmès, tôi có thể tự lo cho bản thân mình, nhưng bây giờ vấn đề liên quan tới một cô gái trẻ… và là cô gái tôi yêu. Ông hãy hiểu, ở nước Pháp, chúng tôi có quan điểm rạch ròi về những chuyện như thế. Vả lại, Lupin cũng có tình cảm chẳng khác gì mọi người.”

Anh ta nói một cách thẳng thắn, giản dị. Sholmès đáp lại bằng cái cúi đầu gần như không thể nhận ra, và lẩm bẩm: “Được, viên kim cương xanh.”

“Hãy lấy cây can của tôi, đó, ở góc lò sưởi. Một tay ấn đầu phía trên cây can, tay kia xoay vòng sắt bịt đầu phía dưới.”

Sholmès cầm cây can, làm theo hướng dẫn. Khi ông ta làm vậy, đầu phía trên cây can tách ra, để lộ một cái hốc đựng cục sáp nhỏ hình tròn, bên trong cục sáp là viên kim cương. Ông ta xem xét nó. Đích thực là viên kim cương xanh.

“Anh Lupin, tiểu thư Destange được tự do.”

“Trong tương lai, cô ấy chắc chắn được an toàn chứ? Cô ấy không phải sợ gì ông chứ?”

“Không phải sợ tôi, cũng không phải sợ ai khác.”

“Ông thu xếp việc này bằng cách nào?”

“Hoàn toàn dễ dàng. Tôi đã quên tên và địa chỉ của cô ta rồi.”

“Cảm ơn. Và au revoir… vì tôi sẽ gặp lại ông một ngày nào đấy, đúng không ông Sholmès?”

“Tôi chắc chắn là như thế.”

Tiếp theo, giữa Sholmès và Ganimard diễn ra một cuộc trao đổi gay gắt. Cuộc trao đổi bị viên thám tử người Anh chấm dứt đột ngột: “Tôi rất lấy làm tiếc, ông Ganimard, khi chúng ta không thể đi đến nhất trí về điểm đó, nhưng tôi không có thời gian để mà hoài hơi thuyết phục ông. Trong vòng một tiếng đồng hồ nữa, tôi sẽ trở về Anh.”

“Còn… Tiểu thư Tóc vàng?”

“Tôi không biết ai như thế.”

“Nhưng, vừa lúc nãy…”

“Ông phải chấp nhận sự việc như bây giờ đi. Tôi đã giao Arsène Lupin vào tay ông. Đây là viên kim cương xanh mà ông sẽ có hân hạnh được trả lại bà Bá tước Crozon. Ông còn muốn điều gì nữa?”

“Tiểu thư Tóc vàng.”

“Hãy đi tìm kiếm cô ta đi.”

Sholmès kéo chiếc mũ lưỡi trai sụp xuống trán, khẩn trương bước đi, như một người vốn vẫn quen bước đi ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

“Chúc chuyến đi may mắn, thưa ông.” Lupin kêu lên. “Và hãy tin tưởng rằng tôi sẽ không bao giờ quên cái cách thân thiện mà thương vụ nho nhỏ giữa chúng ta đã được dàn xếp. Cho tôi gửi lời hỏi thăm ông Wilson.”

Chẳng có câu đáp trả nào, Lupin nói thêm vẻ nhạo cợt: “Đó được gọi là kiểu rút lui của người Anh. A! Phẩm chất dân sinh sống ngoài đảo thiếu những tinh hoa của phép lịch sự mà chúng ta có thừa. Thử suy nghĩ một chút xem, Ganimard, trong hoàn cảnh tương tự, cách rút lui của người Pháp mới dễ thương làm sao! Ông ta che giấu niềm hân hoan chiến thắng bằng cử chỉ mới nhã nhặn, tuyệt vời làm sao!… Nhưng, có Chúa phù hộ, Ganimard, ông đang làm gì thế? Tiến hành khám xét ư? Nào, ích gì cơ chứ? Chẳng còn gì đâu, kể cả một mẩu giấy. Tôi cam đoan với ông rằng tài liệu lưu trữ của tôi đang ở nơi an toàn rồi.”

“Tôi không chắc chắn về điều đó.” Ganimard đáp. “Tôi phải khám xét tất cả.”

Lupin phải phục tùng yêu cầu này. Bị hai thám tử giữ hai bên và những người khác vây xung quanh, anh ta kiên trì chịu đựng trong hai mươi phút, rồi anh ta nói: “Nhanh lên, Ganimard, rồi kết thúc đi!”

“Anh đang vội ư?”

“Đương nhiên là tôi đang vội. Một cuộc hẹn quan trọng.”

“Ở đồn cảnh sát?”

“Không, trong thành phố.”

“Ồ! Lúc mấy giờ?”

“Hai giờ.”

“Bây giờ là ba giờ rồi.”

“Chính xác. Tôi sẽ bị muộn. Mà đúng giờ là một trong những ưu điểm của tôi.”

“Chà, cho tôi năm phút nữa.”

“Không thêm giây nào nữa đâu.” Lupin nói. “Tôi đang cố gắng hết sức giải quyết…”

“Ồ! Đừng nhiều lời vậy… Vẫn khám xét cái tủ ấy? Nó rỗng không mà.”

“Có một số bức thư đây.”

“Tôi đồ là hóa đơn cũ.”

“Không, một tập được buộc ruy băng.”

“Ruy băng đỏ! Ôi! Ganimard, vì Chúa, chớ tháo nó ra.”

“Của một phụ nữ à?”

“Phải.”

“Một phụ nữ bất kỳ trên đời này?”

“Người phụ nữ tử tế nhất trên đời này!”

“Tên cô ta?”

“Phu nhân Ganimard.”

“Rất khôi hài! Rất khôi hài!” Viên thám tử kêu lên.

Đúng lúc ấy, những người được phân công lục soát các căn phòng khác quay lại, tuyên bố họ chẳng tìm thấy cái gì. Lupin ha hả cười và nói: “Trời đất! Phải chăng ông nghĩ sẽ tìm thấy danh sách những người tôi thăm viếng xã giao, hay bằng chứng cho quan hệ làm ăn giữa tôi với hoàng đế nước Đức? Nhưng, Ganimard, tôi có thể nói với ông rằng ông nên nghiên cứu cái gì. Nó bao gồm tất cả các bí ẩn nho nhỏ trong căn hộ này. Tỉ như, cái ống dẫn ga kia là một cái ống nói. Cái lò sưởi kia chứa cả một chiếc cầu thang trong lòng. Bức tường kia rỗng giữa. Và hệ thống chuông tuyệt diệu này! Ồ! Ganimard, hãy ấn cái nút kia đi!”

Ganimard tuân theo.

“Ông có nghe thấy gì không?” Lupin hỏi.

“Không.”

“Tôi cũng không nghe thấy gì. Tuy nhiên, ông đã báo cho người lái khinh khí cầu của tôi biết để chuẩn bị sẵn sàng khinh khí cầu, nó sẽ nhanh chóng đưa chúng ta lên mây xanh.”

“Thôi!” Ganimard nói, sau khi hoàn thành việc lục soát. “Chúng tôi nghe những chuyện vớ va vớ vẩn thế đã đủ, tha cho chúng tôi đi.”

Ông ta quay bước, đám nhân viên của ông ta theo sau. Lupin không nhúc nhích. Những người đang gác anh ta đẩy anh ta nhưng chẳng ăn thua gì.

“Chà.” Ganimard nói. “Anh không chịu đi ư?”

“Hoàn toàn chẳng phải thế. Nhưng cũng còn tùy.”

“Tùy cái gì?”

“Tùy vào việc ông muốn đưa tôi đi đâu.”

“Đương nhiên đến đồn cảnh sát rồi.”

“Vậy tôi từ chối. Tôi không có việc gì ở đó.”

“Anh có điên không?”

“Tôi chưa bảo ông là tôi có cuộc hẹn quan trọng à?”

“Lupin!”

“Sao, Ganimard, tôi có cuộc hẹn với Tiểu thư Tóc vàng, và ông nghĩ tôi bất lịch sự tới mức làm cho cô ấy phải lo lắng một giây phút nào ư? Như thế quả là rất khiếm nhã.”

“Nghe đây, Lupin.” Viên thám tử đang trở nên bực bội với những lời lẽ bỡn cợt này, nói. “Tôi đã rất kiên nhẫn với anh, nhưng tôi sẽ không chịu đựng anh thêm đâu. Đi theo tôi.”

“Tôi không thể. Tôi có cuộc hẹn và tôi sẽ đúng hẹn.”

“Tôi nói lần cuối cùng, đi theo tôi!”

“Tôi không thể!”

Ganimard ra hiệu, hai người của ông ta túm lấy hai cánh tay Lupin, nhưng bọn họ ngay lập tức phải buông anh ta, kêu lên đầy đau đớn. Lupin đã đâm hai mũi kim dài vào bọn họ. Những người khác lao vào Lupin, hét lên một cách tức tối và thù hận, hăm hở rửa nhục cho đồng đội cũng như rửa nhục cho chính bản thân mình, vì vốn vẫn chịu vô số những lời lăng mạ của anh ta trút xuống. Bây giờ thì bọn họ nện anh ta cho kỳ thích. Một cú đấm vào thái dương làm Lupin lăn quay ra sàn.

“Nếu anh khiến anh ta bị thương, anh sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi đấy.” Ganimard tức tối gầm gừ.

Ông ta cúi xuống xác định tình trạng của Lupin. Rồi, xác định được rằng anh ta vẫn đang thở dễ dàng, Ganimard yêu cầu hai nhân viên khiêng Lupin lên, một túm đằng chân, một túm đằng đầu, còn bản thân ông ta đỡ lấy người Lupin.

“Nào, đi cho nhẹ nhàng!… Đừng làm anh ta bị xóc. Ôi! Bọn cục súc suýt thì giết chết anh ta… Chà, Lupin, cảm thấy thế nào?”

“Không dễ chịu lắm, Ganimard… Ông để cho bọn họ hạ gục tôi.”

“Lỗi là của anh, anh quá bướng bỉnh.” Ganimard đáp lời. “Nhưng tôi hy vọng bọn họ không khiến anh bị thương.”

Bọn họ đã rời khỏi căn hộ kia và lúc bấy giờ đang ra tới đầu cầu thang. Lupin rên rỉ, lắp bắp: “Ganimard… thang máy… bọn họ sắp sửa làm gãy xương tôi rồi.”

“Một ý tưởng hay đấy, một ý tưởng tuyệt vời.” Ganimard đáp. “Vả lại, cầu thang bộ cũng quá hẹp.”

Ông ta gọi thang máy. Lupin được đặt vào ghế một cách hết sức cẩn thận. Ganimard ngồi xuống bên cạnh anh ta và bảo các nhân viên của mình: “Đi theo cầu thang bộ, xuống đợi tôi ở dưới gác. Hiểu chưa?”

Ganimard đóng cánh cửa thang máy lại. Thang máy đột ngột vọt lên như chiếc khinh khí cầu bị đứt cáp. Lupin phá ra tràng cười đầy nhạo báng.

“Trời ơi!” Ganimard kêu lên, trong khi điên cuồng sờ soạng trong bóng tối nút cho thang xuống. Sờ được nó rồi, ông ta hét: “Tầng năm! Theo dõi cái cửa ở tầng năm.”

Những kẻ phụ tá của Ganimard chạy lên theo cầu thang bộ, nhảy cách hai hay ba bậc một. Nhưng lại xảy ra tình huống lạ lùng này: Chiếc thang máy dường như xuyên thủng trần tầng cuối cùng, biến mất khỏi tầm nhìn của đám phụ tá, đột ngột hiện ra ở tầng trên nữa, tầng dành cho những người hầu, và dừng lại. Ba thanh niên đang đợi đó. Bọn họ mở cửa. Hai người túm lấy Ganimard, ông ta sửng sốt vì bị tấn công bất ngờ, gần như không có hành động tự vệ nào cả. Người thứ ba đỡ Lupin đi.

“Tôi… Tôi đã cảnh báo ông, Ganimard… về chiếc khinh khí cầu. Lần sau, đừng hiền hậu như thế. Và, ngoài ra, hãy nhớ Arsène Lupin không bao giờ cho phép bản thân mình bị đấm đá hạ gục mà không có đầy đủ lý do. Adieu.”

Cửa thang máy đã đóng chặt lại, nhốt Ganimard bên trong, và thang bắt đầu đi xuống. Toàn bộ sự việc diễn ra nhanh tới mức viên thám tử già xuống đến tầng trệt cũng cùng lúc với những kẻ phụ tá. Chẳng nói chẳng rằng, bọn họ băng ngang qua sân, leo theo cầu thang bộ dành cho người hầu, cách duy nhất để đi lên đến tầng những người hầu ở, địa điểm xảy ra vụ tẩu thoát.

Một hành lang dài ngoắt ngoéo vài lần, chạy giữa những căn phòng nhỏ được đánh số, dẫn đến một cánh cửa không khóa. Phía bên kia cánh cửa này, ở trong một ngôi nhà khác, có một hành lang khác với vài lần ngoắt ngoéo tương tự, chạy giữa những căn phòng tương tự, tận cùng cũng một lỗi cầu thang dành cho người hầu. Ganimard xuống cầu thang, băng ngang qua sân và khu vực tiền phòng, bỗng thấy mình đang đứng ở đường Picot. Rồi ông ta chợt hiểu: Hai ngôi nhà được xây giáp lưng, nhưng hai mặt tiền quay ra hai con phố chạy song song, khoảng cách giữa hai con phố là hơn sáu mươi mét.

Ông ta tìm được người giữ cửa, giơ cho người giữ cửa xem thẻ của mình, và hỏi: “Bốn người đàn ông vừa đi ra qua đây, đúng không?”

“Vâng. Hai người hầu sống trên tầng bốn và tầng năm, cùng hai người bạn của họ.”

“Những người sống trên tầng bốn và tầng năm là ai?”

“Một người tên là Fauvel và em họ anh ta tên là Provost. Họ dọn đi hôm nay, để hai người hầu ở lại. Hai người hầu ấy cũng mới rời khỏi đây.”

“Ồ!” Ganimard nghĩ. “Chúng ta bỏ lỡ cơ hội mới lớn làm sao! Toàn bộ cái băng đảng ấy đã có lúc sống trong hai ngôi nhà này.”

Rồi ông ta ngồi phịch xuống một chiếc ghế dựa, lòng tràn ngập nỗi thất vọng.

Bốn mươi phút sau, hai người đàn ông được xe hơi chở tới ga Xe lửa miền Bắc, vội vã bắt chuyến tàu tốc hành đi Calais, theo sau là một người phu khuân vác xách va li cho họ. Một trong hai người phải đeo cánh tay trước ngực, bộ mặt nhợt nhạt chứng tỏ ông ta đang ốm. Người kia tâm trạng rất vui vẻ.

“Chúng ta phải khẩn trương lên, Wilson, nếu không chúng ta sẽ lỡ tàu đấy… Ôi! Wilson, tôi sẽ không bao giờ quên mười ngày này.”

“Tôi cũng không bao giờ quên.”

“Ôi! Thật là một cuộc chiến đấu thú vị!”

“Tuyệt vời!”

“Cũng có lúc này lúc khác bị địch đẩy lùi…”

“Nhưng không dẫn đến hậu quả gì.”

“Và, cuối cùng là chiến thắng giành được trên toàn tuyến. Lupin đã bị bắt! Viên kim cương xanh đã được thu về!”

“Cùng cánh tay gãy của tôi!”

“Một cánh tay gãy có đáng kể gì trong một chiến thắng hào hùng như thế?”

“Đặc biệt khi đó chỉ là tay tôi.”

“Ô! Phải, anh không nhớ sao, Wilson, chính cái lúc anh đang ở hiệu thuốc, chịu đựng đau đớn một cách anh hùng, tôi đã khám phá ra manh mối của toàn bộ bí ẩn.”

“May mắn làm sao!”

Cửa các toa tàu đang đóng lại. “Tất cả lên tàu. Hai ông, nhanh nhanh nào!”

Người phu khuân vác leo lên một toa trống, đặt các va li lên giá, còn Sholmès thì hỗ trợ Wilson không may.

“Sao thế, Wilson? Anh không quá mệt mỏi, phải không? Nào, xốc lại tinh thần nào.”

“Tinh thần tôi bình thường.”

“Chà, thế thì, có vấn đề gì vậy?”

“Tôi chỉ có mỗi một tay.”

“Thế thì sao?” Sholmès phấn khởi kêu lên. “Anh chẳng phải người duy nhất trên đời này bị gãy tay đâu. Vui vẻ đi nào!”

Sholmès đưa cho người phu khuân vác một đồng năm mươi centime⦾.

“Cảm ơn ông, ông Sholmès.” Người phu khuân vác đáp.

Viên thám tử Anh quốc nhìn anh ta. Té ra là Arsène Lupin.

“Anh!… Anh!” Sholmès lắp bắp, kinh ngạc tột độ.

Còn Wilson thì vung cánh tay lành, kiểu cử chỉ người ta hay làm khi giải thích về một thực tế. “Anh! Anh! Nhưng anh đã bị bắt cơ mà! Sholmès bảo tôi thế. Khi ông ấy rời khỏi đó, Ganimard và ba mươi người nữa đang canh chừng anh.”

Lupin khoanh hai tay trước ngực, nói với vẻ phẫn nộ: “Ông nghĩ là tôi sẽ mặc cho ông đi mà không chào tạm biệt ông ư? Sau khi giữa chúng ta vẫn luôn luôn tồn tại những mối thân tình? Như thế thì tôi thật bạc bẽo, khiếm nhã.”

Còi tàu vang lên. Lupin tiếp tục: “Xin lỗi, nhưng các ông đã có đầy đủ những thứ cần thiết chưa? Thuốc lá và diêm, đây rồi… còn báo buổi chiều? Các ông sẽ đọc được trong báo buổi chiều bài mô tả vụ bắt giữ tôi đấy… kỳ tích mới nhất của ông, ông Sholmès. Bây giờ thì, au revoir. Tôi rất hài lòng làm quen với các ông. Và nếu có lúc nào tôi được phục vụ các ông việc gì, tôi sẽ vô cùng sung sướng…”

Lupin nhảy xuống sân ga, đóng cửa toa tàu lại.

“Adieu.” Anh ta nói thêm lần nữa, vẫy vẫy chiếc mùi soa. _“Adieu…_ Tôi sẽ viết thư cho các ông. Các ông cũng sẽ viết thư cho tôi, nhé? Và về cánh tay gãy của ông, Wilson… tôi thực sự rất lấy làm tiếc… Tôi hy vọng nhận được tin tức của cả hai ông. Thỉnh thoảng hãy gửi một tấm bưu thiếp. Chỉ cần đề: Lupin, Paris. Thế là đủ… Adieu… Hẹn sớm tái ngộ.”

Chú thích:

-Nửa franc.