Chương VI
Thấm thoát đã chẵn hai tuần. Ngày nào tôi cũng sang chơi với hai anh em Gaghin. Axya tuồng như lẩn tránh tôi, nhưng nàng đã tự ghìm mình, không chơi những trò tinh nghịch đã làm tôi kinh ngạc như hai ngày đầu mới quen biết nhau nữa, nàng tỏ ra bối rối và có gì đau đớn âm thầm. Nàng ít cười hơn. Tôi tò mò quan sát nàng. Nàng nói tiếng Pháp và tiếng Đức khá tốt nhưng nhìn chung thì rõ ràng là ngay từ thuở bé nàng đã không được sống trong tình thương của phụ nữ và nàng đã tiếp thu được một nền giáo dục kỳ dị, khác thường, không giống nền giáo dục của bản thân Gaghin chút nào. Mặc dù đầu anh đội mũ kiểu Vanđích và khoác áo bờlu nhưng con người anh vẫn lộ nguyên hình là một chàng quý tộc thanh nhã gần như ẻo lả của nước Đại Nga, còn nàng thì lại không giống tiểu thư chút nào, trong mọi hành vi của nàng đều phảng phất một cái gì xốc nổi. Đó là một cây non mới lai tạo chưa được bao lâu, loại rượu đó còn đang lên men. Bản chất e lệ và rụt rè nhưng nàng lại bực tức với cái tính rụt rè của mình và từ chỗ bực bội nàng đã tự buộc mình phải tỏ ra bạo dạn và suồng sã, điều mà không phải lúc nào nàng cũng làm được… Tôi đã hỏi nàng đôi ba lần về cuộc sống của nàng ở nước Nga, về quá khứ của nàng. Nàng miễn cưỡng trả lời tôi, tuy nhiên tôi cũng nhận ra rằng trước khi ra nước ngoài nàng đã sống khá lâu ở nông thôn. Có lần tôi đã gặp nàng ngồi một mình và đọc sách. Hai tay ôm lấy đầu thọc sâu những ngón tay vào trong tóc, nàng đọc chăm chú như dán mắt vào trang sách.
- Ái chà, - tôi nói và bước lại phía nàng, - chăm chỉ quá! - Nàng ngẩng mặt lên nhìn tôi với ánh mắt nghiêm trang.
- Ông cho rằng em chỉ biết cười thôi à, - nàng nói giọng nhỏ nhẹ và tỏ ý muốn bỏ đi chỗ khác…
Tói liếc mắt đọc nhan đề cuốn sách, một cuốn tiểu thuyết gì đó của Pháp.
- Tuy nhiên, tôi không dám khen việc chọn sách của cô, - tôi nói.
- Biết đọc cái gì bây giờ! - Axya thốt lên, và sau khi ném quyển sách xuống đi văng, nàng nói thêm: - Tốt hơn cả là đi chơi vậy, - và nàng bỏ chạy ra vườn.
Chiều hôm ấy tôi đọc cho Gaghin nghe quyển “Herman và Đôrôtê [11] . Thoạt tiên Axya chỉ lăng xăng đi đi lại lại qua chỗ chúng tôi vẻ vội vã, nhưng sau đó bỗng nhiên nàng đứng sững lại, nghểnh tai nghe rồi rón rén ngồi xuống cạnh tôi và nghe tôi đọc cho đến hết. Hôm sau tôi lại không nhận ra nàng khi chưa hiểu ra được cái gì đã bỗng nhiên nảy ra trong đầu nàng: đảm đang và chín chắn như nàng Đôrôtê. Tóm lại nàng gần như là một người đàn bà bí ẩn đối với đời tôi. Lòng tự ái lên đến tột đỉnh, nàng làm tôi mê say ngay cả lúc tôi đang giận nàng. Duy có điều là càng ngày tôi càng khẳng định chắc chắn hơn rằng nàng không phải là em gái của Gaghin… Anh cư xử với nàng không giống như một người anh: quá âu yếm, quá khoan dung và đồng thời lại có gì hơi khách khí.
Một trường hợp ngẫu nhiên một cách kỳ lạ đã khẳng định dứt khoát mối nghi ngờ của tôi.
Một buổi chiều, khi tôi vừa đến vườn nho, nơi ở của hai anh em Gaghin, tôi thấy cổng khóa. Suy nghĩ một lát rồi tôi tìm tới chỗ hàng tường giậu đổ mà tôi đã để ý thấy từ trước và vượt hàng giậu lọt vào vườn. Cách đó không xa, bên cạnh con đường nhỏ có một căn lều tết bằng dây leo, tôi đã đi đến ngang tầm căn lều và đã định vượt qua… thì chợt nghe thấy tiếng Axya, tôi sửng sốt, nàng nói giọng nóng nảy và ấm ức qua hàng nước mắt:
- Khòng, ngoài anh ra em không muốn yêu ai nữa cả, không, em chỉ muốn yêu một mình anh thôi, và yêu anh suốt đời.
~ Thôi, Axya, em hãy bình tĩnh lại đi, - Gaghin nói. - Em thấy đấy, anh tin em.
Tiếng hai người vang lên trong căn lều, tôi nhìn thấy rõ cả hai qua tấm phên thưa đan bằng cành cây. Họ không nhìn thấy tôi.
- Em yêu anh, chỉ anh mà thôi, - nàng nhắc lại rồi ôm choàng lấy cổ anh trai và vừa khóc nức nở vừa hôn anh, áp sát người vào ngực anh.
- Thôi, đủ rồi, - anh nhắc đi nhắc lại và sẽ sàng đưa tay lên vuốt tóc nàng.
Tôi đứng ngây người ra trong giây lát… và bất chợt tôi rùng mình. - Đến chỗ họ… Chẳng để làm gì cả! - Những ý nghĩ ấy vụt ra trong đầu tôi. Tôi rảo bước trở lại phía hàng rào, vượt ra đường và tôi đi nhanh gần như chạy trở về nhà. Tôi mỉm cười, ngạc nhiên trước sự việc bỗng nhiên lại khẳng định những lời phỏng đoán của tôi (chưa một giây phút nào tôi nghi ngờ sự chính đáng trong quan hệ của hai người), thế nhưng tôi lại thấy lòng mình đau quặn lại. Tuy nhiên, tôi nghĩ, kể ra họ đóng kịch cũng khá đấy chứ. Cái đó tôi quả là không ngờ lại có ở anh ta. Và có cách nào giải thích rõ ràng hơn nữa đâu?