Chương XVI
Gaghin bước ra đón gặp tôi.
- Anh có gặp em gái tôi không? - Anh lớn tiếng hỏi tôi ngay từ lúc tôi còn đang đi ở đằng xa.
- Chẳng lẽ cô ấy không có nhà sao? - Tôi hỏi.
- Không.
- Cô ấy vẫn chưa về?
- Chưa, tôi có lỗi, - Gaghin nói tiếp, - tôi không chịu nổi. Trái với lời giao ước giữa chúng ta, tôi đã đến chỗ chòi canh, không thấy Axya ở đấy, có lẽ nó không đến đó chăng?
- Cô ấy không đến chỗ chòi canh.
- Anh không gặp nó sao?
Tôi đã thú nhận rằng tôi đã gập nàng.
- Ở đâu?
- Ở nhà bà Lunze. Tôi đã chia tay với cô ấy cách đây một giờ, - tôi nói thêm. - Tôi cứ tưởng cô ấy đã về nhà rồi.
- Chúng ta chờ vậy, - Gaghin nói.
Chúng tôi bước vào nhà và ngồi xuống cạnh nhau, cả hai chúng tôi đều im lặng cả hai đều thấy sượng sùng.
Chúng tôi luôn đưa mắt ngó nhìn ra cửa, nghe ngóng. Cuối cùng Gaghin đứng dậy. - Chuyện chẳng bình thường đâu! - Anh thốt lên. - Lòng tôi cứ như lửa đốt. Nó hành hạ tôi đến chết mất thôi, ôi lạy Chúa… Chúng mình cùng đi tìm nó vậy.
Chúng tôi ra khỏi nhà. Ngoài sân trời đã tối hẳn.
- Anh đã nói những gì với cô bé? - Gaghin vừa nói vừa kéo cái mũ sụp xuống tận mắt.
- Tôi gặp cô ấy cả thảy có năm phút, - tôi trả lời. - Tôi nói với cô ấy những điều mà chúng ta đã thỏa thuận.
- Anh biết không, - Gaghin nói, - tốt hơn cả là chúng ta hãy chia tay nhau. Nếu cứ thế này e rằng lát nữa chúng ta sẽ gặp phải cô ấy mất. Bất luận thế nào thì sau một giờ anh hãy quay lại đây.
Tôi nhanh nhẹn xuống khỏi vườn nho và lao vào thành phố. Tôi thả bước lướt qua khắp các phố phường, đưa mắt ngó khắp nơi, thậm chí ngó cả vào cửa sổ nhà bà Lunze, rồi trở lại sông Ranh và chạy theo dọc bờ sông… Thoảng hoặc tôi có nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng mấy người đàn bà nhưng không thấy Axya đâu cả. Giờ đây tôi bứt rứt không phải vì bực bội nữa - mà một nỗi sợ hãi thầm kín đang cấu xé tâm can tôi, và tôi cảm thấy đó không phải chỉ là sự sợ hãi… không, đó còn là lòng hối hận, là một niềm thương cảm cháy bỏng nhất: tình yêu - đó chính là tình yêu, một mối tình thơ mộng nhất. Tôi bẻ ngón tay rồi cất tiếng gọi Axya trong bóng tối giữa lúc trời đêm đang đen dần, thoạt tiên tôi còn gọi khẽ, sau đó tôi gọi mỗi lúc một to, to mãi. Tôi cứ nói đi nói lại mãi có tới hàng trăm lần rằng tôi yêu nàng, tôi nguyện sẽ không bao giờ sống xa nàng, tôi sẵn sàng hiến dâng tất cả mọi thứ trên đời này để lại được cầm bàn tay lạnh giá của nàng một lần nữa, để lại được nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của nàng, để lại được nhìn thấy nàng ở trước mặt tôi… Nàng ở ngay trong vòng tay, nàng đã đến với tôi một cách quả quyết, đó là một trái tim hoàn toàn vô tội và tha thiết yêu thương, nàng mang lại cho tôi trọn cả tuổi xuân của nàng… Vậy mà tôi đã không ôm nàng vào lòng, tôi đã tự làm mất đi niềm hạnh phúc to lớn là được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng rạng rỡ lên trong niềm sung sướng, một niềm vui êm đềm… Ý nghĩ ấy đã làm tôi phát điên.
“Liệu nàng có thể đi đâu, liệu nàng có tự hủy hoại thân mình hay không?”, tôi thốt lên trong một nỗi niềm tuyệt vọng… Bỗng tôi nhìn thấy một vật gì trăng trắng thấp thoáng ở chỗ mép bờ sông, - tôi biết rõ chỗ đó, ngôi mộ của một người chết đuối cách đây đã mười bảy năm, trên ngôi mộ có cây thập tự bằng đá đã lún sâu xuống đất tới phân nửa, với mấy hàng chữ đã phai mờ. Tim tôi se cứng lại… Tôi lao tới chỗ cây thập tự, cái bóng trắng biến mất. Tôi thét gọi: “Axya!” Tiếng thét man rợ của tôi đã làm cho chính tôi hoảng hốt - nhưng không ai trả lời…
Tôi quyết định quay trở lại hỏi Gaghin xem anh đã tìm thấy nàng chưa.