Chương XVII
Tôi rảo bước lên đồi, lần theo lối mòn trong vườn nho và đã nhìn thấy ánh đèn trong căn phòng của Axya, ánh sáng đó đã làm cho tôi hơi yên lòng.
Tôi rảo bước về phía căn nhà, cửa dưới đã khóa, tôi gõ cửa. Cánh cửa sổ con của căn phòng không có ánh đèn tầng dưới khẽ hé mở ra và Gaghin ló đầu ra.
- Anh đã gặp nàng chưa? - Tôi hỏi anh.
- Cô ấy về rồi, - anh trả lời tôi, giọng thì thầm. - Nó đang ở trên phòng và thay áo. Yên ổn cả.
- Lạy Chúa! - Tôi thốt lên với một niềm sung sướng khó nói nên lời. - Lạy Chúa! Bây giờ thì mọi việc rồi sẽ rất tốt đẹp. Nhưng anh biết không, chúng mình cần trao đổi lại với nhau thêm một chút.
- Để lúc khác, - anh khước từ và khẽ từ từ kéo cánh cửa sổ về phía mình, - để lúc khác, còn bây giờ thì thôi tạm biệt.
- Mai nhé, - tôi nói, - ngày mai rồi mọi việc sẽ tốt đẹp.
- Thôi tạm biệt, - Gaghin nhắc lại và hai cánh cửa sổ đóng lại.
Suýt nữa thì tôi lại gõ cửa gọi anh. Tôi muốn nói ngay lúc ấy với anh rằng tôi xin cưới em gái anh. Nhưng ai lại đi hỏi vợ vào lúc như vậy nhỉ… “Ngày mai, - tôi tự nhủ, - ngày mai tôi sẽ hạnh phúc…”
Ngày mai tôi sẽ hạnh phúc! Hạnh phúc không có ngày mai, hạnh phúc không có cả cái hôm qua, hạnh phúc không nhớ đến quá khứ, không nghĩ đến tương lai, hạnh phúc chỉ có hiện tại, và hạnh phúc cũng không phải là một ngày mà đó chỉ là một khoảnh khắc.
Tôi không còn nhớ là tôi đã trở về thị trấn Z như thế nào nữa. Tôi đã đi không phải bằng chân, và vượt sông cũng không phải bằng thuyền mà hình như có đôi cánh gì không biết, một đôi cánh mạnh vô song đã sải rộng dâng bổng tôi lên. Lúc đi ngang qua một bụi cây tôi chợt nghe thấy tiếng họa mi, tôi dừng lại và lắng nghe một hồi lâu. Tôi có cảm tưởng là họa mi đang ca ngợi tình yêu của tôi và hạnh phúc của tôi.