← Quay lại trang sách

- 28 -

Tư Thính chạy đến Hòn Chông để giúp đứa con gái thân yêu. Ông cho biết rằng quân Lang Sa đang chiếm căn nhà. Cô Huôi bèn an ủi cha

- Người ăn ở hiền lành như ta thì chắc là Trời Phật phò hộ. Người Lang Sa tạm trú ẩn lại đó một buổi rồi tới đây.Thời buổi nầy, miễn tánh mạng được an toàn là quí rồi.

Ông Tư Thính cau mày:

- Ba là người tu tại gia. Nếu tham lam thì bấy lâu nay ba lợi dụng quyền thế để vơ vét cho đầy túi tham. Khó nói quá. Nếu ba khổ một mình thì dễ...

Cô Huôi giật mình:

- Chuyện gì xảy đến cho con? Ai hăm dọa ba? Ba gặp bọn Lang Sa ở dọc đường.

- Làm sao gặp được? Tụi nói vừa tới là ba chạy trốn rồi. Nhưng đêm rồi, ba suy nghĩ nhiều lắm. Đáng lý ra, ba lên núi mà ở, lẫn lộn với bọn người tản cư. Từ khi con có được địa vị, ba mới tới Hòn Chông, lần đầu tiên, chẳng qua là ba thương con.

- Xin ba nói rõ.

- Hồi tối ba nằm chiêm bao, thấy mấy nụ quỳnh hoa nó rộ. Lạ quá. Ba thắp nhang khấn vái nhưng không nụ nào trổ. Trong giấc chiêm bao lạ quá.

Vì không hiểu câu nói ấy, cô Huôi bèn an ủi cha:

- Có gì là hại. Như người nghèo, ao ước được giàu sang bỗng nhiên nằm chiêm bao thấy vàng bạc chất đầy kho.

- Quỳnh hoa nở là sự thường. Nhưng trong điềm chiêm bao hàng chục nụ nở ra trắng mướt. Lát sau, hoa không rụng. Từng cánh hoa bay lên trời, biến mất trong đêm trăng, như vậy là điềm gì? Nếu không có người Lang Sa tới ba đã tới gặp ông đạo Đất để hỏi.

Cô Huôi mỉm cười:

- Chắc là con gặp may mắn. Chiêm bao mộng mị khó tin; Xin ba cứ yên tâm. Lúc nầy khó khăn lắm. Nhưng người Lang Sa chẳng lẽ giết con.

- Sao vậy? Con đầu hàng người Lang Sa?

Niềm đau sót thầm kín hiện trên gương mặt hốc hác của Tư Thính. Cô Huôi chưa biết trả lời thế nào cho gọn. Hồi lâu cô trình bày:

— Nếu lúc trước con giành nắm quyền hạn với thằng Cẩu và Mười Hấu thì hôm nay con mang tiếng là phản quốc, là khiếp nhược, Bây giờ, người mang tiếng xấu là bọn đó chớ đâu phải con. Bọn đó gặp người Lang Sa để thương lượng. Con lánh mặt cũng được nhưng tội nghiệp cho dân lương thiện trong vùng này.

Từ lâu, họ chịu sưu cao thuế nặng, làm ra mười đồng thì đóng hết bảy, tám đồng.

Tư Thính đưa tay lên, lau nước mắt

- Con ăn ở có nhơn đức. Trời Phật phò hộ con được minh mẫn. Bây giờ theo ý con thì ba nên làm gì?

Làm sao cô Huôi đoán được chuyện gì xảy ra vào trưa hoặc chiều hôm nay?

Tư Thiện yêu cô giúp đỡ cô nhưng Tư Thiện nào nắm tất cả quyền hạn? Người Lang Sa hung hăng, nếu cần, bọn chúng dám sa thải hoặc giết Tư Thiện. Trong phút giây đó, cô Huôi nghĩ ra một sáng kiến

- Ba nên về ẩn lánh vài ngày đừng cho ai biết.

Tại sao người Lang Sa có thể cầm giữ ba, để làm con tin nếu cuộc thương lượng bất thành, cậu Cẩu mà nổi điên thì bao nhiêu hậu quả tai hại xảy ra. Đó là chưa kể tới ông Mười Hấu ông ta dám liều lĩnh giết ba và con.

Khi ông Tư Thính ra sân cô Huôi tiễn đưa bằng giọng ngậm ngùi:

- Hơn chục năm rồi con không tham lam nên chẳng có gì gởi cho ba đem dấu cất. Vẫn là tay trắng ba ơi! Được mớ quần áo và căn nhà này.

Tư Thính như hài lòng vì Cô Huôi nói đúng theo lý thuyết mà ông đã giảng

- Nhắm mắt với hai tay không. Cái nhà, quần áo, con người đều là giả. Ba thấy con xứng đáng lắm. Nếu đất Hòn Chông nầy mà không có con thì dân tình chắc điêu đứng hơn.

- Thưa ba, con hổ thẹn, chưa dám nhận lời khen đó. Bao nhiêu người chết oan, thiếu ăn thiếu mặc mà con chẳng cứu giúp được. Bây giờ, thêm tai nạn mới.

Cô Huôi vào nhà, tâm hồn thảnh thơi hơn bao giờ hết. Thời khắc trôi qua, chậm chạp. Đã xế trưa, khi sửa soạn nằm nghỉ thì cô nghe nữ tỳ gọi:

- Thưa cô, ông Mười với cậu Ba mời.

- Chuyện gì?

Nữ tỳ đáp:

- Con không rõ, nhưng mới đây có chiếc ghe nhỏ, chỗ ông Tư Thiện...

- Nói với cậu Ba rằng ta đến...

Bước vào nhà cậu Cẩu; cô Huôi mừng thầm và khâm phục Tư Thiện. Nếu ông ta gặp cô trước thì cậu Cẩu và Mười Hấu đã nghi ngờ, cho rằng có sự thông đồng giữa cô và Tư Thiện để bán vùng đất nầy cho người Lang Sa.

Tư Thiện ngồi trên ghế, chăm chú nghe Mười Hấu hỏi:

- Chừng nào nó tới?

- Dạ chừng lát nữa nó tới. Khi tôi đi thì họ sửa soạn rồi. Họ treo cờ tam sắc trước mũi ghe.

Cậu Cẩu hỏi

- Mấy đứa?

Tư Thiện đáp to giọng như cố ý cho cô Huôi nghe rõ:

- Viên quan một Ăn Sá người Lang Sa. Ngoài ra còn đội Cần và bảy người lính mã tà.

Cậu Cẩu trợn mắt:

- Mã tà là cái gì? Bọn đó cỡi ngựa? Mã là ngựa?

Tư Thiện đáp:

- Dạ không biết. Đó là tiếng...chào. Vài tiếng Lang Sa, tôi chưa rành... Tất cả là chín đứa với chín khẩu súng.

Mười Hấu hỏi:

- Mỗi khẩu súng có bao nhiêu viên đạn?

- Dạ chừng hai mươi viên.

Chưa chi, cậu Cẩu vỗ tay:

- Hai mươi viên, bắn bậy bạ chừng mười sáu, mười chín viên, còn đôi ba viên là đáng sợ! Mình có gươm dáo, cung tên. Dễ quá. Bây giờ; tôi làm bộ như đang ngủ trưa, tụi nó tới thì tôi thức dậy. Hơi đâu mà chào đón.

Mười Hấu nói với cậu Cẩu

- Cháu cứ nằm nghỉ.. Để ông bàn bạc thêm. Đừng qúa nóng nẩy. Chắc là người Lang Sa muốn thương lượng…

Cô Huôi nói

- Ông Mười với cậu Ba lo đón tiếp người Lang Sa. Tôi là đàn bà...

Tư Thiện đứng dậy, xin ra ngoài, lấy cớ là đói bụng. Cô Huôi hiểu ý, ra về. Đến nhà, Tư Thiện mới xin phép cô Huôi.

- Chuyện này rắc rối lắm, tôi nói ra cho cô nghe riêng thôi. Người Lang Sa có binh rồng tướng mạnh ỷ thế, tìm cách lấn hiếp.

Cô Huôi cau mày:

- Lấn hiếp bằng cách nào? Sao ông bảo họ muốn giao hảo, thương lượng để cậu Ba đóng thuế rồi thì đâu vào đó họ rút lui. Cậu Ba vẫn nắm quyền như cũ.

Với tất cả lòng thành thật, Tư Thiện đề cập đến bức thư mà quan một Ăn Sa bắt buộc ông ta thạo ra, với lời lẽ thóa mạ, xem cậu Cẩu như đứa cháu nội. Hơn thế nữa Tư Thiện cho biết.

- Quan một Ăn Sa là người hung hăng, đội Cần là kẻ tham nhũng, háo sắc. Quan một muốn giết người cho sướng tay trong khi đội Cần ôm ấp giấc mộng làm chủ vùng Hòn Chông.

Hồi lâu, cô Huôi mới thở dài:

- Nếu cậu Cẩu chấp nhận bức thư ấy thì lẽ nào ông quan một Ăn Sa lại chém giết.

Tư Thiện hỏi:

- Theo ý tôi thì cậu Ba quá ngạo mạn..

- Miễn là đừng đọc lá thư. Cậu Ba dốt nát.

Tư Thiện đáp:

- Nếu không đọc lá thư thì chưa chắc quan một Ăn Sa đồng ý. Hắn tới đây để biểu dương uy thế người Lang Sa mà.

Dưới biển, bọn hộ vệ hò reo ầm ĩ. Tư Thiện và cô Huôi trông ra. Nữ tỳ vào nhà, cho biết:

- Bọn hộ vệ sắp hàng bên bờ rạch để đón rước người Lang Sa...

Cô Huôi hỏi

- Họ tới chưa?

Nữ tỳ đáp:

- Một chiếc xuồng đi trước, phía sau, còn chiếc ghe với lá cờ tam sắc.

Cô Huôi và Tư Thiện nhìn nhau. Trong phút giây, Tư Thiện nảy ra ý tưởng: rủ cô Huôi trốn lên núi, ra hải đảo nào đó mà sống cho thảnh thơi. Cuộc thương thuyết nầy không êm thắm như Tư Thiện đã gây cảm tưởng cho cô Huôi biết, từ mấy ngày qua.

Đạn sẽ nổ, lửa sẽ bốc cháy. Liệu cô Huôi can giám được cậu Cẩu và Mười Hấu không?

Nhưng cô Huôi lên tiếng trước:

- Tôi ở đây, chờ xem.

Dưới biển, bọn hộ vệ quát to, như truyền lịnh cho nhau:

- Tụi bây ơi! Bịt lỗ tai lại. Người Lang Sa nã súng. Họ bắn lên trời để chào mừng cậu Ba.

Đứa khác cãi lại:

- Ai cho phép tụi nó bắn? Phải chờ cậu Ba đồng ý chớ.

Một tiếng nổ ầm vang lên.

Tư Thiện quan sát tình thế.

Dường như bọn hộ vệ còn đầy tinh thần chờ không quá sợ súng đạn, như ông đã tưởng. Người đứng trước mũi ghe là Năm Hí. Khi chiếc ghe đi ngang qua nhà, Năm Hí trông lên.

Để trốn trách nhiệm và để khỏi bị tình nghi, Tư Thiện nép mình sau gốc cột. Cô Huôi vẫn bình tĩnh:

- Ta ở đây. Cậu Ba không hỏi ý ta khi tiếp rước, đó là điều may mắn. Lúc này mà trốn tránh thì quá hèn nhát.

Tư Thiện không hiểu rõ cô Huôi

- Thưa cô...

- Nhiều khi, người ta chết chỉ vì hèn nhát.